HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 128

trường học đã được chôn vùi sâu dưới đất. Hôm chào mừng một
trăm năm ngày thành lập trường, bầu trời cao đẹp, mặt trời tỏa sáng
và không hề có mây mù. Sinh viên các khóa trước của trường từ bốn
phương kéo đến, trường học trước đây rộng rãi giờ trở nên nhỏ bé
hẳn đi.

Hôm đó là thứ bảy, không có tiết học, tôi đi giữa đám người mà

không cảm thấy được những ánh mắt phức tạp trước đây, sự mẫn
cảm đã biến mất trong niềm vui mừng khôn xiết của trường học.
Tôi như được quay trở lại cái ngày đầu tiên bước chân vào trường.
Giọng nói sảng khoái của Trương Phượng, nụ cười e thẹn của Đặng
Mai… những suy nghĩ về bọn họ trong lúc vô tình đã biến thành
cơn lốc xoáy giữa biển khơi, cuốn tôi vào sâu trong đó.

Nước mắt mọng đầy và chảy ra, hai chân không kìm nổi tôi bước

về phía kí túc. ánh mặt trời dường như đã cảm hóa được tâm tình,
trong tim tôi không một gợn sóng. Nhìn quanh kí túc cũ được ánh
sáng ấm áp của mặt trời chiếu thêm vào một lớp màu vàng, bỗng
nhiên tôi cảm thấy tất cả đều là những lời nói hàm hồ. Những
căn phòng ma quỷ chứa đầy các linh hồn oan khuất làm sao có thể
hiền từ, gần gũi như những người bà được?

Với tâm trạng được cân bằng, tôi đi về nơi Trương Phượng đã

nhảy lầu tự sát. Sau cái chết của Trương Phượng, tôi luôn sợ rằng
mình sẽ sụp đổ, ngay cả đám tang của cô ấy cũng chẳng dám tham
dự.

Nhìn vào vết máu không thể xóa đi trên mặt đất đã được lát xi

măng, trong tim tôi thấy cảm động muôn phần. Tôi quỳ xuống
bên vết máu, trong mũi cảm thấy chua xót, cay đắng, hai má lại
tiếp tục ướt. Chuyện cũ không thể ngăn cản nổi, nó tự chui ra từ nơi
sâu thẳm trong kí ức. Tôi vẫn còn nhớ lần giằng co một ngày trước
khi cô ấy chết, nếu hôm đó tôi ngăn cản cô ấy đi bắt quỷ, hoặc là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.