HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 129

tôi có thể đi bắt quỷ cùng cô ấy thì hôm đó cô ấy nhất định sẽ
không chết. Cho dù chết thì trên con đường xuống hoàng tuyền
cũng có tôi bầu bạn.

Nhưng hôm đó rõ ràng tôi biết sự việc rất nguy hiểm song lại

không can ngăn cô ấy. Trong giây lát, tôi cảm thấy mình thật yếu
mềm. Tôi cảm thấy cái chết của Trương Phượng và việc Đặng Mai
bị điên đều có liên quan tới tôi. Nhìn vào vết máu còn đọng lại, tôi
lặng lẽ quỳ xuống, mười ngón tay đan vào nhau, tôi không biết
mình muốn sám hối với cô ấy hay là muốn hứa hẹn…

“Uỳnh!” - một chiếc bóng màu xanh từ trên trời rơi xuống, đập

lên trên vết máu, va vào tầm nhìn của tôi. Mười ngón tay đan chặt
vào nhau hơn, trong chốc lát trước mắt tôi là một khoảng mơ hồ.
Tôi hi vọng mình không phải xem những hình ảnh kinh dị nữa, nhưng
không như mong muốn của con người, trước mắt tôi trong chốc lát
trở nên rõ ràng. Một ánh mắt đầy hận thù khóa chặt tầm nhìn của
tôi. Nhìn vào đôi mắt mơ màng đang dần lồi ra ấy, tôi như nhìn
thấy được Trương Phượng nhảy lầu nhiều ngày trước đây. Khi đó
cô ấy nhất định sẽ đau khổ như thế này, muốn kêu cứu nhưng
chẳng có sức lực để kêu cứu. Khi đó cô ấy nhất định ngậm mối hận
sâu lắm, hận tôi, hận tiên đĩa!

Đang trong lúc mất hồn thì một vuốt sắc bám lấy ống

quần tôi, tôi trượt ngã xuống đất, ánh mắt hoàn toàn bị hút vào
một người đầy máu trước mặt. Tôi lùi lại một cách có ý thức, nhưng
ngay cả sức để lùi lại cũng chẳng có. Cô ta bám lấy ống quần tôi và
nhờ đó mà bò lên. Mồm thì rít lên âm thanh gì đó thật kì quái. Đầu
tôi một màu đen kịt, muốn hét, muốn lùi nhưng đều không làm
được như ý muốn, chỉ có thể ở đó nhìn theo cô ta. Mắt mở to nhìn
linh hồn mình đang bị kéo vào địa ngục cùng cô ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.