Lớp sương mù thứ tư
Tiên đĩa khóc ra máu
Đạp xe cả chặng đường, đường đi lại ngày càng gồ ghề, Tiểu Phỉ
lắc lư tới mức sắp nôn ra đến nơi. Cô buồn bực vì tại sao Lương
Ngâm lại chọn mở phòng khám ở nơi quỷ quái này. Đưa mắt ra xa,
thực ra biệt thự cũng không ít nhưng do nối liền với ruộng đồng
nên trên đường đi, một bóng người cũng khó tìm thấy được. Đây
giống như một thành phố ma vậy.
Khó khăn lắm mới gặp một người đi đường, sau khi Tiểu Phỉ
dừng xe lại hỏi, cô vẫn phải tiếp tục đi về phía trước. Đạp mãi đạp
mãi, cô phát hiện ra mình bị rơi vào trong một rừng cây. Cây cối ở
đây phần lớn là cao bằng một người, lá cây rậm rạp, vừa đủ che hết
tầm nhìn của cô. Tiểu Phỉ vừa trách người chỉ đường ban nãy, vừa
tiếp tục tìm lối ra.
Bánh xe chuyển động, cô nhìn thấy trước mắt có một chiếc túi
sách nữ đặt dưới đất. Tiểu Phỉ xuống xe, nhìn trước ngó sau, cả
bốn phía chẳng có một người nào.
Ai lại lẩm cẩm thế nhỉ, tại sao lại để đồ ở nơi này? Cô nhặt chiếc
túi sách lên, mở ra và nhìn, bên trong có không ít đồ: điện thoại di
động, túi đồ hóa trang, ví da, chứng minh thư…
Trong lúc đó, đột ngột mắt của Tiểu Phỉ nhìn chằm chằm vào
một chỗ - cái ảnh trên chứng minh thư. Đó chính là Tống Lương
Ngâm mà cô quen biết!
Đây là túi sách của Tống Lương Ngâm? Tại sao cô ấy lại vứt nó ở
đây? Có phải cô ấy gặp cướp rồi không? Tên người xấu đó cũng sẽ
không vứt túi ở đây chứ?