Trong đầu cô không ngừng hiện ra những câu hỏi, chúng khiến
cô tim đập chân run. Cô vội vàng phóng xe đi thật nhanh. Một dự cảm
không lành nói cô hay, Lương Ngâm đã xảy ra chuyện. Cô bắt buộc
phải tìm thấy cô ấy.
Khó khăn lắm mới ra khỏi được khu rừng. Khi đến phòng khám,
y tá đang làm việc ca này nói với cô, bác sĩ Tống tối qua trực đêm ở
đây, nhưng sáng nay cô này đến thì đã không thấy cô ấy đâu. Tiểu
Phỉ đưa ra chiếc túi sách của Tống Lương Ngâm và bảo với y tá, cô
ấy rất có thể đã xảy ra chuyện, có thể cho cô đến nơi khám bệnh
của Tống Lương Ngâm để xem không.
Người y tá vừa nghe xong đã sợ xanh mặt, lập tức đưa Tiểu Phỉ lên
gác. Sau khi bước vào phòng khám, đối ngược với cách sắp xếp
gọn gàng ngăn nắp là một đống các tờ giấy in rơi đầy nền nhà.
Tiểu Phỉ nhặt lên và nhìn, rồi đờ người ra ngay lúc đó.
Đó là “Hồn ma trong Học viện Y học” mà Tống Lương Ngâm
viết cho “Bàn chuyện kì quái trong trường học”!
Cô ấy đã nhận được rồi?
Cô ấy phải chịu lời nguyền?
Tiểu Phỉ tự hỏi chính mình. Một nỗi sợ hãi trào lên từ đáy tim. Cô
chóng mặt quay người và ra khỏi phòng khám. Cô đạp xe quay lại nơi
mình nhặt được cái túi.
Trong lúc quẩn quanh, Tiểu Phỉ đã đến bên một ao cá. Trên mặt
đất bùn lầy, dấu chân của hai người nào đó vô cùng rõ rệt. Tiểu
Phỉ ngừng thở chạy về phía đó, mắt nhìn thấy những vết chân
kéo dài trên đường để lưu lại những dấu vết thật sâu, mãi đến tận
ao cá, như bị người khác đẩy xuống vậy.