HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 192

- Cậu không nhìn thấy à? Cô ấy vừa ở…

Tôi chỉ tay về phía ban nãy nhìn thấy cô gái áo trắng kia, nơi

đó rõ ràng trống trơn. Nghi ngờ còn đang vây lấy tim tôi, tôi lập tức
nghĩ đến Tiết Luyến. Ban nãy Tiết Luyến có thể nhìn thấy tôi,
thế có nghĩa là cô ấy cũng nhìn thấy người con gái ngồi ở trên lan
can đó. Tôi nắm lấy tay Tiết Luyến đi về phía trước, chỉ vào chỗ
mà cô gái ban nãy vừa ngồi:

- Ban nãy cô ta ngồi chỗ này, cậu không nhìn thấy à?

- Tớ chỉ nhìn thấy cậu vội vội vàng vàng chạy về phía lan can. Sợ

cậu nghĩ quẩn nên tớ mới gọi cậu lại.

Tiết Luyến cười vào mặt tôi.

- May mà thời gian còn đợi tớ, tớ mới không thể nghĩ quẩn được!

Tôi chẳng còn hứng thú gì khi trả lời. Kì lạ? Người con gái mặc áo

trắng kia tại sao lại không thấy nữa? Chẳng lẽ cô ấy đã nhảy lầu
rồi? Tôi vội vàng kiễng gót chân nhìn xuống dưới. Phía dưới tòa
nhà là một vùng đất lát xi măng bằng phẳng. Những hoảng loạn
trong tim càng nhiều hơn, tôi lắc đầu hỏi lại:

Tiết Luyến, ban nãy cậu có nghe thấy bài hát “Bằng hữu”

không?

- Tớ chỉ thấy cậu hát thầm bài hát khó nghe đó thôi. Phỉ Phỉ, câu

chuyện cười của cậu rất nhạt, thôi đừng đùa nữa. Sắp mưa rồi,
chúng ta xuống thôi!

- Tiết Luyến ôm lấy ga trải giường và vỏ chăn từ tay tôi. Cô ấy

nhìn tôi đầy vẻ soi xét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.