HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 191

Ai lại có hứng hát hò trong đêm tối này chứ? Tò mò khiến tôi

không hát nữa, chăm chú nghe để tìm kiếm. Một khúc nhạc du
dương chậm chạp, đó là bài hát “Bằng hữu” (Bạn bè) kinh điển của
Trương Học Hữu. Tôi ôm đống ga, vỏ chăn đi theo tiếng nhạc và
ánh đèn đường màu vàng mờ nhạt, bắt đầu tìm kiếm trên sân
thượng rộng rãi. Quả nhiên tôi nhìn thấy một chiếc bóng màu
trắng với mái tóc dài bay bay đang ngồi bên lan can.

Lấy lại bình tĩnh, tôi lập tức hét to:

- Bạn ơi, đừng nghĩ quẩn.

Đối phương không hề đáp lại, bài hát “Bằng hữu” vẫn cất lên

trong không trung. Đối mặt với người con gái mặc áo trắng đang
treo cái chết trên một sợi dây thì một người chẳng có kinh nghiệm
nào như tôi đột nhiên đờ người lại. Cơ thể chuyển động theo nhịp tim,
tôi bước nhanh về phía trước, định ngăn lại suy nghĩ dại dột của cô
ta.

- Tiểu Phỉ! - ở cái thời điểm mà chỉ còn 1 mét nữa thôi là có thể kéo

cô ta xuống từ lan can bảo vệ thì đột nhiên tôi nghe một tiếng gọi
quen thuộc từ đằng sau truyền tới.

- Tiểu Luyến!

Tôi quay đầu lại theo thói quen, nhìn thấy Tiết Luyến đang

thở hắt một hơi dài. Nghĩ tới người con gái ngồi trên lan can bảo vệ,
tôi càng căng thẳng thần kinh hơn, vội vàng nói với Tiết Luyến:

- Có… có người nhảy lầu!

Tiểu Phỉ “phù” một tiếng rồi cười. Cô đi về phía tôi, vỗ vào vai

tôi:

- Phỉ Phỉ, đừng có đùa nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.