HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 27

Ngước nhìn mặt mẹ, tôi bất chợt cảm giác cơ thịt toàn thân đang

lỏng ra. Tôi ôm lấy mẹ, lẩm bẩm nói:

- Mẹ, mẹ đừng lo, chỉ là con vừa gặp ác mộng thôi.

- Gặp ác mộng tại sao lại có thể ngất ở đây? Con nói thật mẹ nghe

xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ôm chặt lấy mẹ, ngước nhìn lên mái tóc hoa râm của mẹ, tôi

không nói thêm câu nào. Tôi thầm nghĩ nếu thật sự có chuyện gì
xảy ra, tôi cũng phải tự đối mặt, không nên để mẹ phải lo lắng.

Ngày thứ hai lên lớp, trong phòng học không thấy Tiểu Nhã đâu.

Tôi hỏi lớp trưởng, em nói cô bé bị bệnh xin nghỉ phép. Trong lòng tôi
có hàng trăm nghìn lời, nhưng nhìn quanh thất vọng, không biết có
thể nói cho ai nghe đây. Cuối cùng, tôi hạ quyết tâm quên hết toàn
bộ những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây.

Nhưng, buổi hoàng hôn của mấy ngày sau đó, tôi lại nhìn thấy

Tiểu Nhã một lần nữa. Lần này là do cô bé tự động đến tìm tôi.

Cô bé vẫn mặc chiếc áo phông màu trắng, vẫn mái tóc đen dài,

nhưng lần này đứng trước mặt tôi là một Tiểu Nhã trong ánh sáng
mặt trời còn sót lại, lại để cho người ta một cảm giác mềm yếu đáng
thương.

- Cô ơi.

Đôi tay cô bé nắm chặt lấy quai túi sách, nói ấp a ấp úng:

- Thưa cô, bây giờ cô rỗi không?

- Em có chuyện gì à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.