HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 28

Tôi lẩn tránh cô bé theo bản năng. Chuyện của vài ngày hôm trước

đã bám rễ trong đầu, khiến tôi chốc chốc lại rơi vào trạng thái sợ
hãi.

- Thưa cô…

Cô bé nói, bỗng nhiên nước mắt chảy ra, đau khổ, sợ hãi chứa

đầy trong mắt, chúng đan xen lẫn nhau.

- Em không biết có thể tìm ai, mẹ em trước khi chết nói em có

thể tìm tới cô.

Trước khi chết? Đầu tôi nổ tung và đau hẳn lên. Không sai, xem

ra tôi đã không nhìn nhầm, hoặc giả do quá sợ hãi mà trong đầu tôi
nảy sinh ảo giác. Mẹ của Tiểu Nhã, đúng là đã chết vì tai nạn giao
thông. Còn nhớ trước khi chết cô ấy đã nhờ tôi chăm sóc em, không
ngờ cô ấy còn nói cả những lời này cho Tiểu Nhã nghe. Người mẹ này
thật sự tín nhiệm tôi.

Vậy thì, buổi tối hôm ấy cô ấy xuất hiện trong phòng vệ sinh

nhà tôi là muốn nhắc nhở tôi chăm sóc Tiểu Nhã.

- Cô không bận, không bận chút nào. Em có điều gì nói cho cô

nghe. Chỉ cần cô có thể, cô nhất định sẽ không để em và mẹ phải
thất vọng - Tôi đưa cô bé đến ngồi trên chiếc ghế đá bên đường,
an ủi em.

- Cô ơi, thực ra, tất cả đều là do lỗi của em. Mẹ em, mẹ em là

người nhận tội thay em. Cô ơi, bây giờ em muốn kể hết toàn bộ câu
chuyện cho cô nghe, mong cô tin rằng tất cả những gì em nói đều
là thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.