HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 107

sau này nếu có dịp tôi phải nói chuyện nhiều với anh. Tôi cần phải học hỏi
ở anh nhiều thứ.
Phi Hoàn không hiểu hỏi lại.
- Anh còn cần tôi điều gì?
Phương Hùng nhún vai.
- Anh cần phải đưa cái bí quyết tán tỉnh đàn bà con gái cho tôi. Chắc tôi
phải học nhiều điều đó.
Nói xong Phương Hùng bỏ ra ngoài, với mấy tiếng làu nhàu.
- Bực thật! Suốt đêm không ngủ được bây giờ lại phải đi làm.
Anh chàng bước ra cửa và mất hút ở cầu thang. Nhưng tiếng làu nhàu của
Phương Hùng như đánh thức á Thị Thi nhìn vào đồng hồ hét lớn.
- Chết rồi! Mới đây mà đã tám giờ. Tôi phải đi làm ngay bằng không trễ.
Phương Bình cũng lên tiếng.
- Khoan đã, đợi em với. Anh phải đưa em đến trường, hôm nay em có tiết
đầu giờ đấy.
Thế là thoáng chốc mọi người đều bỏ đi. Cả ông Túy Sơn cũng lặng lẽ rút
lui vào trong. Bây giờ ở phòng khách chỉ còn lại Phi Hoàn và Phương Trúc.
Họ lặng lẽ nhìn nhau. Có trăm điều muốn nói. Nhưng không nói thành lời.
Một đêm đã trôi qua dài hơn thế kỷ. Nhưng cũng nhờ cái đêm đó mà họ
như hiểu nhau hơn. Cuối cùng Phi Hoàn kéo Phương Trúc đứng dậy bước
đến bên cửa sổ. Phi Hoàn đẩy màn cửa ra một bên, để ánh nắng chói lọi
tràn vào phòng. Nắng vây lấy quanh người Phương Trúc, khiến nàng thật
rực rỡ. Phương Trúc nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, em mong là cuộc đời của chúng ta chỉ có ánh nắng,
không có bóng đêm. Chỉ có tương lai và không có quá khứ. Chỉ có niềm
vui chứ không còn sầu thảm.
Phi Hoàn siết chặt Phương Trúc trong tay với nụ hôn đầu ngày.
- Vâng. Bắt đầu từ hôm nay sẽ không có vấn đề gì nữa. Cuộc đời của chúng
ta cũng không còn bóng đêm.
Có thật vậy không? Chuyện đó không biết, họ yên lặng bên nhau, chìm
đắm trong hạnh phúc. Họ nào có để ý là có một áng mây đen đang từ đâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.