HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 105

Từ nào đến giờ con chưa bao giờ cảm thấy con lại cần thiết có Phương Trúc
như bây giờ. Con yêu cô ấy. Nếu quý vị đồng ý thì con hết sức cảm ơn. Còn
nếu không, con cũng tìm mọi cách để đưa cô ấy đi trốn.
Bà Minh Hà trợn mắt.
- Cậu nói cái gì? Cậu có thể hành động một cách táo tợn như vậy à?
Phi Hoàn nói không che dấu.
- Vâng. Con sẽ làm. Ban nãy lang thang trên hè phố. Con đã nghĩ hết mọi
cách. Con định bỏ cuộc. Nhưng cũng cùng lúc đó con lại cảm thấy như có
tiếng vọng từ trong trái tim: Nếu phải xa Phương Trúc thì cũng giống như
chết rồi. Con giật mình suy nghĩ lại. Ta đã chưa đánh giá đúng được tình
cảm của mình với Phương Trúc và như vậy ta không thể xa Phương Trúc
được. Thưa hai bác, hai bác có là thượng đế là thánh thần thì cũng không có
quyền chia cách hai chúng con. Vì bác làm sao có thể giết chết được hai
đứa cùng lúc chứ?
ông Túy Sơn nhìn Phi Hoàn. Những lời của chàng nói đầy nhiệt tình và
cương quyết. Chắc chắn là hắn phải thật sự yêu Phương Trúc. Gian phòng
chìm trong yên lặng. Phương Trúc đứng tựa ở khuôn mặt căng thẳng suy
nghĩ, còn Phương Bình tựa bên á Thi, chỉ yên lặng chấp nhận. Bà Minh Hà
thì chống đối bằng cái nhìn yếu ớt. Những lời biện minh của Phi Hoàn
hùng hồn quá!
Phương Trúc vẫn nắm lấy tay Phi Hoàn trong cái phút giây này, nàng có
cảm giác của Romeo và Giuliette sống chết có nhau. Phương Trúc ngẩng
lên nhìn Phi Hoàn với ánh mắt sung sướng, bái phục và hạnh phúc.
Cuối cùng ông Túy Sơn khẽ ho một tiếng, ông nói:
- Những lời nói này cậu đã xử dụng bao nhiêu lần rồi?
Phi Hoàn lắc đầu.
- Trước kia con chưa có cơ hội, vì chưa có ai bức con phải nói những điều
đó.
- Nhưng mà cậu đã yêu qua nhiều lần rồi cơ mà?
Phi Hoàn nói.
- Vâng. Con nghĩ là chúng ta không nên nhắc lại chuyện cũ nữa. Cái đó
như con đã nói đều là những lầm lẫn do con tạo thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.