HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 133

tiếp tục ngủ được. Những cơn ác mộng khiến Phương Trúc mệt mỏi và bất
an. Tối qua Phi Hoàn bỏ đi không về. Rồi giọng nói khác thường qua giây
nói. Mọi thứ tạo cho Phương Trúc một linh cảm không haỵ Phương Trúc
ngồi trên giường, bó gối nhìn ra cửa sổ. Cái màn sương sớm mờ nhạt. Cái
nắng mai dịu dàng kia không hiểu sao lại khiến Phương Trúc liên tưởng
đến một quyển tiểu thuyết đã đọc, quyển "Cuộc tình qua đi". Trong đó nhân
vật nữ chính trước khi lên xe hoa về nhà chồng cũng đã nằm mơ, một ác
mộng khủng khiếp. Nàng mơ thấy chiếc áo cưới của mình đã bị ai xé rách
làm đôi ném dưới đất...
Phương Trúc rùng mình. Vội nhảy xuống giường. Mặc dù chưa nằm mơ
thấy áo cưới bị xé, nhưng Phương Trúc vẫn không yên tâm. Nàng chạy đến
mở tủ. Chiếc áo đẹp vẫn còn đó, nguyên vẹn, bóng bẩy, thẳng nếp. Phương
Trúc cảm thấy mình thật buồn cười.
- Đây, đúng là một niềm lo âu trước ngày cưới!
Nàng bỏ đi vào trong rửa mặt.
Tại bữa điểm tâm hôm ấy, bà Minh Hà chăm chú nhìn con gái nói:
- Con hôm nay làm sao thế? Tối qua không ngủ được phải không?
Phương Trúc gượng nói.
- Ngủ cũng được, con khỏe mà.
ông Túy Sơn nhìn Phương Trúc, rồi quay sang bà Minh Hà. Ông ta nói sau
tiếng thở dài.
- Chỉ còn có sáu ngày nữa thôi. Tôi thấy sinh con trai lợi hơn con gái nhiều.
Con gái mình có thương, có cưng chiều đến mấy thì cuối cùng rồi cũng về
với người ta thôi.
Bà Minh Hà vừa cười vừa nói.
- Thôi mà ông. Nếu ông có con gái, mà ế đến độ không ai thèm rước thì
càng nhức đầu hơn. Hai đứa con gái nhà ta, đứa nào cũng có chủ cả rồi. Tôi
thấy ông tốt nhất dành cái lo kia cho cậu con trai của ông đấy. Không đơn
giản đâu.
Phương Hùng chen vào.
- Con thì không dám làm phiền hà cha mẹ đâu. Sớm muộn gì rồi con cũng
sẽ mang một con dâu về cho cha mẹ. Có điều bây giờ thì chưa thể được. Vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.