HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 142

Vy San, Phương Trúc nói.
- Không sao đâu chị ạ. Chị đừng ngại gì cả, tôi cũng không phải xa lạ. Tôi
là bạn rất thân của chị Hiểu Phượng đây!
- Ồ!
Vy San cười. Nụ cười thật trẻ thợ Hai lưỡng quyền nhô cao. Khuôn mặt quá
gầy nên nụ cười đầy nếp nhăn nhưng nàng đã có vẻ thân thiện hơn. Nàng
chỉ có vẻ lúng túng không biết phải nói gì. Quay sang Phi Hoàn, mắt Vy
San trở lại say đắm, dịu dàng. Vy San nói với một chút rụt rè.
- Anh Phi Hoàn! Em xin lỗi anh. Tối qua mệt quá, em ngủ mất lúc nào
không hay.
Dường như đã quên mất sự hiện diện của Phương Trúc, Vy San đưa tay ra
chạm nhẹ tay Hoàn với một chút lo lắng.
- Hôm qua em nói nhiều thứ quá. Em nói năng lộn xộn. Hẳn anh không
giận em chứ? Anh có giận em không?
Rồi như thấy Phi Hoàn đứng xa quá, Vy San kéo tay Hoàn, nói:
- Anh giận em à? Sao đứng xa như vậy? Em biết em có lỗi, em làm anh
buồn, anh giận em phải không?
Phi Hoàn liếc nhanh về phía Phương Trúc.
- Không, không có chuyện đó. Em làm gì để anh giận em được.
Phương Trúc như ngẩn ra, nàng đang tập trung hết tâm trí để quan sát Vy
San, nên không thấy được cái liếc mắt của Hoàn.
Vy San lại thở dài, đột nhiên quay qua nhìn Phương Trúc. Nàng có vẻ như
tỉnh hẳn. Xấu hổ với thái độ quá thân mật với Hoàn trước mặt người lạ,
nàng nói:
- Xin lỗi cô nhé, tôi quên là có khách. Nhưng mà cô không biết... anh ấy...
Vy San liếc nhanh về phía Phi Hoàn tiếp.
- Anh ấy là chồng của tôi đấy.
Phương Trúc giật mình, nàng thấy nhói đau trong tim. Nàng đứng thẳng
người. Mọi chuyện đã tỏ rõ. Không cần phải ở đây nữa. Quả thật không
cần. Phương Trúc đi vòng qua ghế, nắm lấy tay Hiểu Phượng, nói:
- Chúng ta đi vào phòng kế bên nói chuyện nhé?
Hiểu Phượng không biết Phương Trúc định nói gì, nhưng cũng chiều theo ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.