HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 19

Hoàn ra khỏi phòng ngủ, phòng khách, rồi mở cửa.
Một bất ngờ, bên ngoài không phải là nhân viên quản lý, mà là vợ chồng
Quán Quân với các bộ cánh đẹp.
- à, thì ra quí vị. Đến bất ngờ quá. Sao không điện thoại báo trước?
- Có nghĩa là trong nhà có người à?
Hiểu Phượng vừa nhìn vào trong nhà tò mò, vừa hỏi. Phi Hoàn cũng không
chấp, vì dù sao Phượng cũng là mẹ của hai đứa con. Một người đàn bà
phương Đông đúng nghĩa, biết chăm sóc chồng, có điều cái chất tự nhiên
trong người cô ta vẫn không thay đổi. Phượng nói.
- Chúng tôi đi phố, rồi tình cờ ghé qua thôi. Thật ra cũng vì tò mò. Không
biết buổi tối của những anh chàng độc thân có gì lạ không? thôi biết rồi, thì
chúng tôi xin rút lui vậy.
Hiểu Phượng nói xong, kéo tay chồng định rút lui. Có lẽ cô ta nghĩ là trong
phòng Hoàn hẳn có "người đẹp". Hoàn vừa cười vừa kéo Quân vào nhà.
- Cứ nghĩ vậy không à. Ở nhà có ai ngoài tôi đâu? Một mình buồn quá.
May là các bạn đến kịp lúc.
Quân vào nhà, vẫn đưa mắt nhìn quanh. Anh chàng có vẻ ngạc nhiên.
- Ồ! Sao nhà mi vắng thế này. Về đây ở hơn hai tháng rồi, phải sắm cái gì
cho khởi sắc một chút chứ. Làm gì cả đèn bàn cũng không mua thêm. Nếu
không có Phượng sắp xếp, có lẽ không có cái ghế ngồi nữa là...
- Có lẽ như vậy.
Phượng lắc đầu nói.
- Cái ông này ở thành phố không quen rồi. Ông ở rừng sâu bên Ấn Độ cả
năm quen cái nếp sống giản dị, nên không đòi hỏi tiện nghi như chúng tôi,
phải không?
Hoàn nhìn bạn, cười nói.
- Xin lỗi. Tôi thấy thì với cái tài của Phượng, bài trí thế này quá đủ, quá đẹp
rồi. Nếu thêm cái này cái kia vào, sợ quá hỏng nghệ thật đấy chứ?
Phượng cắt ngang.
- Thôi, đừng cho tôi leo cây nghe ông. Ông thổi phồng tôi rồi tôi tưởng
thật. Lúc này ông cũng biết nịnh đầm nữa à?
Hoàn chợt nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.