HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 25

Bấy giờ mới thấy là trời đang lất phất mưa. Gió đêm lành lạnh. Ngồi vào
tay lái rồi Hoàn mới quay qua Quân nói:
- Nếu từ đây về sau cuộc đời tôi chỉ biế tới cái thú điều khiển bằng máy
móc, thì không chừng hạnh phút hơn bao giờ.
Phượng nhìn bạn lắc đầu khiến Hoàn thắc mắc.
- Sao Phượng lại lắc đầu?
Phượng nói:
- Tôi thấy anh còn trẻ Nhưng mà mọi thứ lại đến với anh một cách dồn dập
lạ lùng. Có lẽ đó là định mệnh. Cuộc đời anh là một cuộc ứng chiến không
ngừng trên phương diện tình cảm. Tôi nghĩ chuyện đó sẽ còn tiếp tục, tiếp
tục lâu lắm.
Hoàn vừa cho xe nổ máy vừa nói.
- Sao chị lại nguyền rủi tôi như vậy? Tôi thấy mệt mỏi quá rồi. Bấy nhiêu
đó đủ rồi. Tôi không muốn chuyện gì xảy ra nữa. Tôi sẵn sàng đi vào rừng
sâu, đến nơi hoang dã, hay phải chiến đấu với máy móc như những trò chơi
điện tử này, nhưng đừng để tôi phải căng thẳng với con người nữa.
Phượng cười nhe.
- Anh nói lộn rồi. Không phải chỉ là người mà là đàng bà mới phải.
Hoàn liếc nhanh vợ bạn. Không nói gì nữa. Mưa làm kính xe ô tô mờ.
Chàng mở quạt mưa. Mặt kính trong lại, nhưng những hạt mưa khác lại rơi
xuống. Xua mãi không hết. Hoàn thở dài. Cuộc đời cũng vậy. Có những nỗi
buồn xua mãi không tan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.