HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 23

- Tất cả như ảo tưởng! Ảo tưởng!
Hoàn lẩm bẩm. Đúng là ao? tưởng. Không phải ảo tưởng mà là mộng.
Những giấc mộng có thật đã xảy ra và đã tan biến. Một sự tan biến làm đau
lòng người, làm điên tiết! Con người gàn bướng ngang ngạnh của Hoàn, lúc
nào cũng như bị khiêu khích, bị đối mặt với những con sóng hung dữ của
tuyệt vọng. Lúc nào nó cũng muốn khỏa lấp, lôi cuốn Hoàn lún sâu xuống
biển. Không được! Hoàn cố vùng vẫy. Phải thoát khỏi bế tắt, tuyệt vọng.
Bằng không rồi một ngày nào đó, con người ta sẽ hoàn toàn băng hoại, tan
vỡ. Hoàn cố trấn tĩnh, quay lại cười với vợ chồng Quân.
- Hai người chưa uống trà phải không?
Quân nói:
- Thôi được rồi, để hôm khác - Rồi quay sang vợ - Thôi chúng ta về, em.
Hoàn lại ngăn.
- Đợi chút nào. Ở nhà tôi, đương nhiên là không có trà rồi, nhưng ở cái
thành phố này chúng ta có thiếu gì chỗ để uống trà chứ?
Rồi Hoàn chụp lấy chiếc áo khoác trên tựa ghế nói:
- Nào bây giờ chúng ta đi. Chúng ta sẽ đến một nơi vừa uống trà, cà phê
hay nước trái cây cũng được mà lại còn có thể bắn rơi phi thuyền, đĩa baỵ
Bắn đến bao giờ chiến thắng mới thôi.
- Anh nói gì tôi không hiểu.
Phượng tròn mắt nhìn Hoàn, không biết anh chàng nói gì. Giờ thì Hoàn đã
lấy lại được bình thản. Mắt anh chàng rất đen, rất sáng. Phượng biết mọi
thứ đã bình thường, nàng hỏi:
- Anh định đưa chúng tôi đi đâu đấy?
Hoàn vừa cười vừa nhìn Quân.
- Đến "Thung lũng chiều". Mấy người đừng tưởng tôi sẽ đưa các người đến
vùng núi nhé. Đây là tên của một quán cà phê đấy. Lần đầu tiên, tôi nghe
đến tên của quán nước này là do... Ở... đằng cậu Thi đấy. Và những ngày
gần đây, gần như ngày nào tôi cũng ghé qua đấy giải trí.
Quân có vẻ tò mò.
- à! Ở đấy có gì đặc biệt. Nơi nào thằng Thi đến thì phải biết hẳn có tiết
mục gì lạ lắm phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.