HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 40

Cuộc tình đã xa rồi
Nhưng làm sao... quên làm sao...
Phương Trúc nghĩ bài hát hay tuyệt! Quên đi... Rồi... làm sao quên...
Phương Trúc thở dài, đứng dậy, chụp lấy cái bản nhạc "Hỏi áng mây
chiều". Rồi bước đến bên tủ áo. Bộ áo trắng dễ thương đã cho Phương Bình
mượn. Nàng chọn một bộ màu đen. Trong đêm đen thế này, mặc áo đen trái
lại có vẻ thích hợp hơn.
Ra đến phòng khách, Phương Trúc thấy cha mẹ đang xem tivị Bà Minh Hà
quay sang nhìn con.
- Con cũng ra phố nữa à?
Phương Trúc lại nói dối.
- Con định lại nhà bạn... để trao đổi bài học một chút.
Bà Minh Hà có vẻ nhạy bén.
- Chuyện đó đâu nhất thiết phải đích thân đi đâu? Con điện thoại sang đấy
hỏi cũng được cơ mà?
Nhưng ông Túy Sơn lại nhìn con gái trìu mến.
- Thôi cứ để nó đi đi.
Rồi ông nói với con gái.
- Con đi sớm rồi về sớm nhé?
Dù gì Phương Trúc cũng rất ngoan rất dễ thương. Con cái cũng đã lớn rồi.
Khắt khe quá cũng không nên. Tuổi trẻ có quãng trời riêng. Tuổi hai mươi
không phải là tuổi nhốt kín trong phòng.
Phương Trúc mang giày và đi ra ngoài. Chỉ mấy phút sau, Phương Trúc đã
có mặt trên đại lộ. Xe cộ lúc nào cũng vội vã trên đường. Đèn màu tỏa sáng
làm lu mờ cả ánh trăng. Mãi xử dụng lịch phương tây, Phương Trúc quên
mất ngày âm lịch. Hôm nay nhìn ánh trăng tròn vành vạnh trên cao, nàng
mới biết ít ra là ngày mười bốn hay rằm. Trăng đẹp quá. Nhưng đi đâu đây?
Lúc trong nhà, Phương Trúc đã muốn ra phố, nhưng không hề đặt trước
mục đích. Không lẽ lại đến "Thung lũng chiều"? Phương Trúc chợt đỏ mặt.
Có lẽ. Tiềm thức đã có một chủ định. Đến "Thung lũng chiều" để tìm một
"ngẫu nhiên" chăng?
Tại sao phải như vậy? Phương Trúc chợt thấy bực mình. Tại sao ta lại có ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.