HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 44

cũng được nhiều tiền lắm đấy.
- Thế rồi sau đấy?
- Sau đấy à? Cha tôi qua đời sớm. Xí nghiệp và công ty không ai chăm sóc
nên tôi phải thay cha đảm nhận. Nhưng cô cũng biết tánh tôi đấy, không thể
kiêm nhiệm nhiều thứ một lúc nên tôi bỏ luôn.
- Nghĩa là bây giờ cũng không đàn nữa?
Phi Hoàn nói với nụ cười gượng gạo.
- Đàn cho ai nghẻ Đàn cho rừng già Ấn Độ, cho những con chó săn hay
những người chẳng biết gì nghe chứ?
- Nhưng bây giờ anh nào phải ở Ấn Độ đâu?
- Thế à?
Phương Trúc nói một hơi.
- Vâng, anh đã trở về Đài Loan, anh đang sống giữa thành phố. Anh nghĩ
sao tôi không biết, có điều, nếu tôi thì chuyện cũ xảy ra thế nào mặc nó.
Bây giờ là lúc ta phải đối diện với sự thật. Ở đây trong ngôi nhà này, không
có thú hoang, rừng rậm, nỗi buồn cũ.
Phi Hoàn chợt cắt ngang, mắt chàng có chút gì khó chịu.
- Tại sao cô biết tôi có nỗi buồn?
Phương Trúc đáp một cách bình thản.
- Đương nhiên là phải biết. Anh là người đàn ông đã ba lần cưới vợ, rồi ba
lần ly dị vợ, đương nhiên là phải có nhiều sóng gió. Có nhiều nỗi buồn. Bởi
vì... mỗi lần ly dị như thế coi như một sự thất bại. Người ta cao lắm chỉ
chịu đựng một hoặc hai lần. Đằng này, anh lại bị đến ba lần, hẳn phải gay
hơn chứ?
Cái không khí bình thường trong phòng chợt biến mất. Phi Hoàn chau mày.
Chàng có cảm giác như bị xúc phạm đời tự Hoàn không nói ra, chỉ đưa mắt
chằm chằm nhìn Phương Trúc.
Sự thay đổi của Hoàn khiến Phương Trúc thấy hối hận. Tại sao ta lại nông
nổi thế, lắm mồm thế? Đến đây đâu phải để nói những điều này. Khơi dậy
vết thương trong lòng Hoàn làm chỉ Ta chỉ đến để đưa cái bài hát. Nhưng
có thật sự như vậy không? Phương Trúc lại thấy nghi ngờ. Bây giờ Hoàn
không vui. Nàng liếm nhẹ môi, cố nói như giải thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.