HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 43

Thế là Phi Hoàn lấy nước ngọt cho Phương Trúc, còn chàng thì một ly
Brandỵ Ở nước ngoài uống rượu đã trở thành một thói quen. Cả hai uống
nước và lại yên lặng. Hình như cả hai đều không quen, đều sợ một cái gì.
Mãi một lúc Hoàn mới hỏi.
- Làm sao cô biết được số giây nói của tôi vậy?
- Tôi tra sổ niên giám điện thoại.
Phi Hoàn ngạc nhiên hơn.
- à! Nhưng mà tôi đâu có đăng ký tên trong niên giám đâu?
Phương Trúc nhìn nhìn vào ly nước.
- Đúng thế. Tôi đã tra cái họ Cố. Anh biết có tất cả bao nhiêu hộ không?
Mười ba hộ. Và gọi tới hộ anh là hộ thứ mười hai.
Phi Hoàn chăm chú nhìn Phương Trúc. Chàng hớp một hớp rượu, rồi mắt
quay ra ngoài hỏi:
- Đâu, bài hát đâu?
Phương Trúc lấy bài hát trong ví ra. Căn phòng hôm nay rất nóng. Phương
Trúc cởi chiếc áo khoác ra. Bộ áo đen làm nổi bật cái nước da trắng của
nàng. Hoàn không dám nhìn lâu, chàng mở bài hát ra đọc. Bài hát rất hay,
nhất là đoạn:
Hỏi áng mây chiều
Sao mi không dừng lại
Để ráng hồng tỏa sáng cô đơn.
Cái đoạn hát này sao giống như nó viết về mình. Hoàn đọc lại một lần nữa.
Bài hát được sao chép đầy đủ cẩn thận, có cả nhạc. Thế là Hoàn dựa trên
những nốt nhạc đó chàng huýt gió. Tiếng huýt sáo của Hoàn rất hay, rất lôi
cuốn. Phương Trúc khen.
- Anh huýt gió hay quá. Vậy mà tôi tưởng là anh không rành nhạc lắm.
Phi Hoàn nói.
- Cái đó cũng là nhờ lúc nhỏ. Cô có biết không, tôi rất thích nghe nhạc nên
ngày tôi sáu tuổi, người đã bắt tôi đi học vĩ cầm. Cô cũng biết vĩ cầm rất
khó học. Tôi đã học như vậy kèm theo học chữ mãi đến năm hai mươi hai
tuổi. Nhờ vậy trong thời gian sinh viên tôi đã kiếm được tiền xài thêm,
bằng cách vào những ngày nghỉ hè, tôi đến các nhà hàng đàn thuệ Kiếm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.