HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 45

- Xin lỗi. Tôi biết là anh giận. Mong anh bỏ qua chọ Tôi không cố tình khơi
dậy vết thương lòng của anh. Tôi biết anh đau khổ. Những thất bại vấp ngã
kia làm anh buồn. Nhưng mà, nhiều lúc tôi thấy, hôn nhân cũng giống như
thi cử. Anh là người chẳng qua thi rớt mấy keo...
Phương Trúc nói mà không hiểu mình muốn nói gì. Càng nói càng lúng
túng. Càng thấy mình sa lầy, nàng đỏ mặt, bối rối. Cuối cùng, Phương Trúc
không dằn được nói:
- Anh có thể cho biết, tại sao anh lại ly dị vợ những ba lần không?
Phi Hoàn nhìn Phương Trúc. Cô gái đầy nét xuân trước mặt, cô gái còn quá
trẻ. ánh mắt của cô ta có cái gì thu hút. Không được, không thể được. Ta
không thể để sự lầm lỡ xảy ra một lần nữa. Ta không có quyền. Hoàn đứng
dậy, đi đến bên quầy rượu, rót một ly, gằn giọng:
- Cô đến đây làm gì? Định điều tra lý lịch tôi ư?
- Anh hiểu tôi không hề có ý định đó cơ mà?
- Thế chuyện của đời tôi có liên hệ gì đến cô mà cô tìm hiểu?
Phương Trúc đỏ mặt.
- Không, không phải. Đó chẳng qua vì tôi thấy anh cô độc, không bạn bè.
Tôi nghĩ là... là nếu anh nói ra được những sự việc đó biết đâu anh sẽ thấy
thoải mái hơn.
Phi Hoàn quay nhanh lại.
- Vậy hả? Vậy thì để tôi kể cho cô nghe nhé. Tại vì sao cô biết không? Cô
phải hiểu là trên đời này có đủ loại người. Có những ý thích khác nhau.
Chẳng hạn như có người thích sát nhân, khát máu. Thì tôi cũng vậy. Tôi
thích được cưới vợ. Thích thay vợ như thay áo. Bao nhiêu đó, đủ chưa?
Phương Trúc ngỡ ngàng.
- Anh nói vậy vì anh giận dữ, chớ tôi biết anh không phải... tôi đến đây với
thiện chí cơ mà?
Phi Hoàn cắt ngang, với nụ cười châm biếm trên môi.
- Tôi biết. Cô đến đây vì cô thấy tôi cô độc lẻ loi. Cô định an ủi, làm bạn
với tôi để giải sầu.
Phương Trúc mở trừng đôi mắt, không tin những gì mình vừa nghe. Phi
Hoàn tiếp tục nói một cách tàn nhẫn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.