HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 7

Ông thì khác. Với ông, ngón tay có ngón dài ngón ngắn. Vì vậy trong ba
đứa con, ông cưng nhất là Phương Trúc, nhưng cũng rất thích thú với cái
hồn nhiên của Phương Bình. Bây giờ cả hai chúng ở trước mặt ông, ngay
trước mặt khách mà nó lại gọi thẳng tên một cách tự nhiên như vậy, cũng
không đúng lễ lắm, ông trách yêu con:
- Phương Bình, lần đầu tiên ông Phi Hoàn đến đây chơi, ông ấy lại lớn hơn
con những mười mấy tuổi. Con không có quyền nói chuyện với ông ấy một
cách ngang hàng như vậy được.
Phương Bình nũng nịu:
- Ồ, chạ Sao cha bày đặt khách sáo chi vậy. Cứ coi anh Phi Hoàn như anh
cả của chúng con, mà cha không thấy ở nhà ta, chị em gì cũng cứ gọi bằng
tên không sao?
ông Túy Sơn vừa cười vừa nói:
- Thì như vậy mới là bậy. Từ nhỏ cha đã bảo chúng con là phải gọi nhau
bằng anh chị, mà tụi con có nghe đâu?
Bà Minh Hà tiếp lời chồng:
- Lúc nó còn nhỏ, nó cũng nào có gọi ông là cha một cách đàng hoàng đâu?
Bắt chước người khác gọi là "bố".
Phương Hùng được dịp lên tiếng:
- Cái đó cũng không có gì đáng nói, đằng này khi nó đã vào học lớp một
rồi, nó cũng không còn gọi con bằng anh một cách đàng hoàng mà lại theo
á Thi gọi con là ông bốn mắt nữa chứ!
Phương Hùng tướng tá cao lớn, trông cũng đẹp trai, có điều mắt lại cận. á
Thi ngồi gần đấy, khẽ ho một tiếng rồi trừng mắt với Phương Hùng:
- Ồ! Làm gì ông lại kép tôi vào chuyện nữa vậy?
Phương Hùng vừa cười vừa nói:
- Cậu nào có hiền lành gì đâu? Cậu có nhớ là lúc chúng ta còn tí xíu đã bày
đặt trốn học đi vô ruộng trộm gà...
á Thi như trở về với tuổi thơ, thích thú nói:
- à! Cái thời đó là cái thời vàng son của chúng mình đấy. Cậu còn nhớ
chuyện đi ăn trộm gà nữa à? Mình đã làm thịt gà nấu lên, ông chủ con gà
nghe mùi thơm chạy ra, chúng ta còn mời ông ấy ăn. Ông ta khen là nấu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.