HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 70

không phải thuộc loại trửng giỡn với ái tình, một thứ ăn chơi sa đọa. Vậy
thì tại sao? Hay là định mệnh. Cái nhìn của Phương Trúc làm cho Phi Hoàn
cảm thấy áy náy.
- Trúc đang nhìn gì đấy?
- Tôi muốn biết rõ hơn cái con người mang đầy tính chất huyền thoại. Lúc
ở Ấn Độ anh không bị tiếng sét của một cô người Ấn nào cả sao?
Phi Hoàn có vẻ bối rối.
- à! Dĩ nhiên cũng có sự rung động, đàn ông mà. Nhưng cô hỏi để làm gì?
Phương Trúc gật gù:
- Khá nguy hiểm đấy chứ. Biết đâu anh đã có thêm một bà vợ Ấn.
Phi Hoàn đỏ mặt với lời bông đùa của Phương Trúc. Nàng lại hỏi:
- Ở nơi hoang dã như Ấn Độ, anh có thấy buồn, có uống rượu không?
- Uống chứ. Tôi uống cả rượu của người Ấn nữa.
- Vậy thì càng nguy hơn. Say rượu không biết trời trăng, dám cưới cả dã
nhân về làm vợ nữa không chừng.
Phi Hoàn trợn mắt
- Cô... Tại sao cô lại châm biếm tôi? Tôi đã sớm biết điều này nên không
muốn nhắc lại, vì nó chỉ khiến cô xem thường tôi thôi.
Phi Hoàn đứng lên định rời khỏi phòng, nhưng Phương Trúc đã giữ lại.
- Anh định đi đâu đấy?
Giọng của Phi Hoàn trở nên lạnh nhạt:
- Ra phòng khách, cô hãy nghỉ ngơi đi. Sáng mai tôi sẽ nhờ Hiểu Phượng
đưa cô về nhà.
- Thế ngoài phòng khách có ai ở đấy?
- Không ai cả. Vì vợ chồng của Quán Quân đã nghỉ ở phòng bên.
Phương Trúc hỏi với đôi mắt long lanh.
- Vậy thì anh ra phòng khách để làm gì? Ở đấy đâu có ai đợi anh đâu? Có
phải anh ra đấy vì anh muốn xa lánh tôi? Anh đã từng được vây kín bởi biết
bao thiếu nữ lại cưới qua nhiều lần vợ, nên trong mắt anh, tôi chỉ như một
hạt bụi, một cọng cỏ. Tôi biết tôi còn ấu trĩ, con nít, tôi ngang ngược lại đa
tình. Nhưng mà anh Phi Hoàn, có lẽ định mệnh...
Phương Trúc khuôn mặt đỏ gấc; vừa xấu hổ vừa bối rối, nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.