HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 72

QUỲNH DAO

Hỏi áng mây chiều

Chương 7

Những ngày kế tiếp, giống như một ly rượu ngọt có pha thêm mật ong,
cuộc sống trở nên nồng nàn, thơm ngát, thi vị mật ngọt và say đắm.
Phương Trúc gần như biến đổi thành một con người khác. Nàng không còn
giam mình trong phòng riêng nghe nhạc, đọc tiểu thuyết, không còn thương
vay khóc mướn cho các nhân vật không có thật trong đời. Phương Trúc trở
nên nhu mì, khoan dung, dịu dàng, thích cười, thích đỏ mặt, lúc nào cũng
vui vẻ với mọi người. Cả con người của nàng như lúc nào cũng toát ra hạnh
phúc. Phương Trúc không giữ cái hạnh phúc đó riêng lẽ cho mình mà nàng
muốn ban phát, muốn mọi người cũng được hưởng chung. Đôi lúc, Phương
Trúc lại ôm lấy cha một cách vô cớ, rồi hôn lấy mẹ, sốt sắng mang áo quần
ra cho Phương Bình mượn. Ngay cả với ông anh trai là Phương Hùng,
Phương Trúc cũng tỏ ra chu đáo. Biết Hùng đang bước vào yêu, đang cố
chinh phục người bạn gái, Phương Trúc đã góp ý.
- Anh có bao giờ thử viết thư tình trên lá cho người mình yêu không?
Phương Hùng trợn mắt.
- Viết thư tình trên lá? Trời đất! Cô biết đây là thế kỷ thứ bao nhiêu không?
Thế kỷ hai mươi rồi cô ạ.
Phương Trúc nói một cách nghiêm trang
- Anh lầm rồi. Con gái ở thế kỷ hai mươi và thế kỷ mười lăm có khác nhau
chỗ nào đâu? Trên phương diện tình yêu thì không có sự ngăn cách về thời
gian. Con gái vẫn thích mơ mộng. Tình yêu phải có ba ý thơ, ba ý cuồng
nhiệt, ba ý tưởng tượng và một phần say đắm.
Phương Hùng ngạc nhiên trước nhận xét của em gái:
- Thế... em đã yêu qua rồi à?
Phương Trúc chỉ mỉm cười. Khuôn mặt ửng hồng rạng rỡ. Không đáp và bỏ
đi. Phương Hùng chắc chắn nói với cha mẹ:
- Con dám đánh cá với cả nhà là con Phương Trúc nó đang yêu này.
ông Túy Sơn và bà Minh Hà không phải là không nhìn thấy sự thay đổi ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.