HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 73

Phương Trúc. Sự thay đổi kia khá rõ rệt, mới mấy ngày trước còn khóc lóc,
than vãn, khuôn mặt lúc nào cũng dàu dàu, vậy mà mấy hôm nay đã quay
ngoắc một trăm tám mươi độ, nụ cười lúc nào cũng trên môi, mùa xuân như
ngập tràn trên từng cử động. Ai đã khiến nó thay đổi nhanh thế? Chắn chắn
là phải có một sức mạnh vô hình nào đó mới có thể tạo ra cái ảnh hưởng to
lớn như vậy. Bà Minh Hà bâng khuâng, nghĩ ngợi. Nhiều lúc bà định gọi
dây nói cho Hiểu Phượng thăm dò. Nhưng rồi nghĩ lại, nếu chuyện không
có liên quan gì đến cô ấy thì sao? Phản ứng nghịch nhiều khi tạo hiểu lầm
không hay.
á Thi là người có vẻ sáng suốt hơn cả. Cậu ta dựa trên những giả thuyết hữu
lý.
- Phương Bình, lúc gần đây hình như chị Phương Trúc của em thường ở lại
trường lắm, phải không?
Phương Bình đáp:
- Vâng. Mỗi ngày tan học, chị ấy đều có lý do ở lại mãi đến tối mò mới về
nhà.
á Thi cười:
- Không biết cái anh chàng nào lại tốt phước như vậy. Biết không, Phương
Bình, tình yêu là một chứng bệnh rất hay lây. Vì vậy có lẽ vì chúng ta yêu
nhau, đã kích thích Phương Trúc, khiến chị ấy nhận lời anh chàng nào
đấy...
Rồi đột nhiên á Thi thở dài nói:
- Em thấy không, con người có tình yêu đổi khác rất nhanh chóng. Anh thì
thấy Phương Trúc càng ngày càng đẹp ra, đẹp mê hồn. Bây giờ, nhiều lúc
nghĩ lại anh thấy tiếc. Phải sớm biết như vậy, sao lúc đầu ta chẳng xử dụng
một mũi tên để bắn hai nhạn? Có cả hai chị em em thì hạnh phúc biết
chừng nào?
Phương Bình trợn mắt.
- Hừ, nói thế mà nghe được à?
Phương Bình cuốn một quyển sách tròn lại, đập thẳng lên người á Thi.
- Ông không biết xấu hổ, ông hãy nhìn lại tướng tá ông xem. Mặt mày xấu
xí như chú cóc mà đòi ăn thịt thiên ngạ Ông đứng gần tôi còn chấp nhận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.