HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 71

- Chưa chắc anh xa được tôi đâu.
- Ồ! Phương Trúc!
Phi Hoàn kêu lên, chàng quay lại ngồi xuống mép giường, tim bỗng nhiên
đập mạnh. Phi Hoàn không dằn được vòng tay qua ôm lấy Phương Trúc.
- Phương Trúc, anh còn có quyền được yêu sao? Anh không dám, anh sợ vì
em trong trắng quá! Trẻ tuổi quá! Anh còn đủ tư cách để yêu em ư? Em
không cho anh xấu tính hay khi dễ anh chứ?
Phương Trúc thở dài
- Có em khinh dễ.
- Khinh dễ anh?
- Vâng. Khinh dễ cái chuyện anh là đàn ông con trai mà không dám trực
diện với chính mình. Trong khi em, một đứa con gái rụt rè dễ xúc động mà
lúc cảm thấy tình yêu đến thì lại can đảm, dám gọi dây nói đến mười hai
lần để tìm nhà người ta, để cho người ta khinh dễ làm nhục.
Phi Hoàn vội lấy tay bịt lấy miệng của Phương Trúc.
- Đừng nói thế. Cái tay hư đốn kia không phải muốn làm nhục cộ Hắn chỉ
nhút nhát xấu hổ. Hắn sợ xúc phạm đến em. Hắn mặc cảm đấy. Em đừng
tin những gì hắn nói lúc đó.
Phương Trúc đã bị bịt miệng không nói được nên chỉ hỏi bằng ánh mắt.
- Thật ư?
Phi Hoàn vội vã trả lời.
- Thật chứ. Em biết không? Sau cái bữa đó hắn phải trả một cái giá rất đắc.
Hắn tự dằn vặt mình từng phút từng giây, hắn sống trong đau khổ.
Phương Trúc nhìn Phi Hoàn với đôi mắt long lanh, có những giọt lệ đang
đọng trong mắt. Chàng buông tay ra để đón nhận nụ cười. Một nụ cười rất
đẹp. Hoàn không dằn được lòng, cúi xuống đặt nụ hôn lên nụ cười kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.