HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 394

Bà Briggs ngoan ngoãn viết lá thư theo đúng ý bà chủ.
Bà này lại tiếp:

- Bà Bute ra đi mới đúng một ngày mà đã đến quấy rầy tôi rồi, thế thì

quá lắm. Bà Briggs, viết thư cho bà Bute Crawley, bảo rằng không cần bà
ấy trở lại đây làm gì… không cần trở lại mà cũng không thể trở lại được
nữa đâu. Tôi không muốn làm một kẻ nô lệ ngay chính trong nhà này. Tôi
không muốn bị nhịn đói, và bị đầu độc. Tất cả chúng nó, đứa nào cũng
muốn giết tôi… tất cả… tất.

Nói đoạn, người đàn bà già nua trơ trọi rũ ra khóc thảm thiết.
Màn cuối cùng của tấn hài kịch đáng ghê sợ có bà ta sắm vai trong Hội

chợ phù hoa cũng sắp kết thúc; dẫy đèn sáng rực rỡ đã tắt dần từng ngọn,
từng ngọn một, và tấm màn tối tăm sẵn sàng buông xuống rồi.

Hai vợ chồng Rawdon đọc đến đoạn cuối cùng của lá thư, thấy lời lẽ bà

Briggs rất ngọt ngào nói về việc mời Rawdon đến tìm viên luật sư riêng của
bà Crawley ở Luân- đôn, thì cũng thấy được an ủi đôi phần, tuy rằng mới
đầu cũng thất vọng vì bị bà cô từ chối không tha thứ tội lỗi cũ.

Thế là mưu mẹo của bà lão muốn sớm tống cổ Rawdon về Luân-đôn

thành công.

Anh ta có món tiền được bạc của Joe và của Osborne, bèn thanh toán tiền

khách sạn. Ông chủ khách sạn đâu ngờ rằng cho đến ngày hôm ấy, ông mới
chắc chắc được trả tiền sòng phẳng. Bởi vì, cũng giống như một viên tướng
gửi lại hành lý về hậu tuyến trước khi bắt đầu trận đánh, Rebecca đã khôn
ngoan gói ghém tất cả mọi thứ đáng tiền giao cho thằng hầu của George gửi
về Luân-đôn bằng xe ngựa và trông nom hộ. Ngày hôm sau, Rawdon và vợ
cũng dùng xe ngựa về nốt. Rawdon nói:

- Tôi vẫn muốn gặp mặt bà lão một tý trước khi đi.Trông bà ấy rầu rĩ,

tiều tụy quá, nhất định không thọ thêm được mấy tý đâu. Không biết cái
ngân phiếu đáng giá bao lăm? Độ hai trăm đồng nhỉ? Không có lẽ lại dưới
hai trăm đồng, phải không, Becky?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.