HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 476

quân. Ấy là sự đóng góp của phụ nữ vào cuộc chiến tranh. Chiến tranh đòi
đàn ông góp máu, và đàn bà thì phải góp nước mắt.

Đến hai giờ rưỡi, một sự kiện rất quan trọng xảy ra cho Joseph: giờ ăn

trưa đã điểm. Các chiến sĩ có thể cứ chiến đấu, cứ tử trận, nhưng Joe phải
ăn cái đã. Anh ta vào phòng Amelia định dỗ em gái ra cùng ăn với mình:

- Ăn một tý xem, xúp ngon lắm, Emmy ạ.
Và anh ta hôn tay em gái. Đã hàng bao năm nay, trừ buổi hôn lễ của

Amelia, anh ta chưa hề hôn tay em bao giờ. Amelia đáp:

- Anh Joseph, anh tốt quá, anh thương em quá. Ai cũng quý em, nhưng

hôm nay, em không muốn ra khỏi phòng, anh ạ.

Riêng cặp lỗ mũi của bà O’Dowd lại có cảm tình với mùi thơm ngào

ngạt của món xúp; bà thấy có thể nán lại chơi với Joe được. Thế là bà ngồi
vào bàn ăn. Bà thiếu tá trịnh trọng nói:

- Cầu Chúa ban phước lành cho bữa ăn của chúng ta.
Bà đang nghĩ tới ông Mick thực thà của bà đang cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn

quân ra chiến trường. Bà thở dài, tiếp: “Những người anh em đáng thương
của chúng ta hôm nay chắc ăn uống chẳng ra sao nhỉ?” Y như một triết gia,
bà bắt đầu bữa ăn.

Càng ăn, Joe càng thấy tinh thần phấn khởi. Anh ta muốn uống để chúc

mừng trung đoàn; hoặc giả anh ta muốn kiếm cớ uống thêm một cốc sâm-
banh nữa. Joe ngả đầu rất lịch sự trước bà khách, nói: “Chúng ta uống
mừng ngài O’Dowd cùng các bạn chiến sĩ anh hùng trong trung đoàn thứ…
phải không, thưa bà O’Dowd? Isidor, rót đầy cốc của bà đi”.

Nhưng đột nhiên, Isidor giật bắn mình; bà thiếu tá cũng vội đặt dao dĩa

xuống bàn. Cửa sổ phòng mở rộng, trông về phía Nam. Từ phía này, những
tiếng ầm ầm xa xa vang qua những mái nhà rực rỡ ánh nắng vọng về, Joe
hỏi:

- Cái gì đấy? Con khỉ, sao không rót rượu?

Isidor chạy ra bao lơn đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.