HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 877

ấy, nhưng Amelia có buồn để ý đến tôi đâu; thế là tôi không dám nói nữa.
Hồi ấy, Amelia không cần biết tôi đi hay tôi ở lại.

Amelia đáp:

- Tôi thật là kẻ vô ơn.
Dobbin thất vọng tiếp:
- Không phải. Amelia vô tình thì đúng hơn. Tôi tự biết không có đức tính

gì khiến được đàn bà khỏi vô tình với mình. Tôi hiểu hiện giờ Amelia nghĩ
gì. Sự thực về chiếc dương cầm đã khiến cho Amelia rất khổ tâm, vì nó là
tặng vật của tôi, không phải là của George. Lẽ ra tôi không bao giờ nên nói
ra điều này mới phải; bây giờ chính tôi phải xin Amelia thứ lỗi vì trong một
phút điên rồ đã có cử chỉ vô nghĩa ấy, và vì lầm tưởng rằng hơn mười hai
năm trời trung thành tận tụy có thể khiến Amelia động tâm nghĩ lại.

Amelia cảm động đáp:
- Chính anh mới thật là nhẫn tâm. George bao giờ cũng vẫn là chồng tôi,

dưới cõi trần cũng như trên thiên đường. Làm sao tôi có thể yêu người khác
được? William ạ, bây giờ cũng như lần đầu tiên anh gặp tôi, tôi vẫn là của
George. Chính anh ấy đã nói với tôi rằng anh là người rộng lượng, cao quý;
chính George đã dạy tôi biết coi anh như người anh ruột; thì anh chẳng đã
săn sóc chu đáo mọi sự cho mẹ con tôi đấy sao? Đối với chúng tôi anh đã là
người đỡ đầu thân quý nhất trung thực nhất, là người che chở rộng lượng
nhất. Giá anh trở về sớm hơn vài tháng, có lẽ đã tránh cho mẹ con tôi được
sự chia ly đau đớn kia rồi. Ôi, anh William ơi, tôi như chết đi từng khúc
ruột… nhưng anh không về mặc dầu ngày đêm tôi vẫn cầu nguyện mong
đợi tin anh. Thế là họ bắt mất đứa con của tôi mang đi. Anh William, anh
có thấy cháu đáng yêu không? Mẹ con tôi mong vẫn được coi anh là bạn
như cũ…

Nói đến đây, Amelia nghẹn ngào, gục mặt vào vai Dobbin.

Anh chàng thiếu tá vòng tay ôm lấy Amelia như ôm một đứa trẻ, và cúi

xuống hôn vào mái tóc, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.