HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 875

mình, một căn phòng xinh xắn gọn ghẽ trên gác, kê sát ngay phòng của
cha; ông lão có thói quen tối nào cũng ngồi chơi trong căn phòng này.

Người nhà khiêng chiếc dương cầm vào; Amelia bảo họ đem đặt trong

căn phòng khách vừa nói trên; Dobbin thấy thế bằng lòng lắm. Anh chàng
cảm động nói: Chị gìn giữ chiếc đàn này như thế, tôi cho là phải lắm. Tôi
chỉ lo chị không buồn để ý đến nó.

Amelia đáp:
Tôi quý nó hơn mọi vật trên đời này đấy, anh ạ.
- Thật không, Amelia?

Anh chàng thiếu tá sung sướng quá, kêu lên. Sự thực chính Dobbin đã

mua chiếc đàn; và mặc dầu chưa bao giờ nói ra, nhưng anh ta cũng không
hề nghĩ rằng Emmy có thể lầm, cho rằng người mua đàn gửi tặng là người
nào khác; theo ý anh ta, chắc chắn Emmy phải biết chính Dobbin mua đàn
tặng mình. Anh ta kêu lên:

“Thật không, Amelia?” và đôi môi đã mấp máy muốn thốt ra một câu

hỏi, câu hỏi quan trọng nhất đời mình thì Amelia đáp:

- Tất nhiên tôi phải gìn giữ chứ… chẳng phải là của anh ấy tặng tôi sao?

- Nào tôi biết được!
Anh chàng Dobbin đáng thương cụt hứng đáp.
Ngay lúc ấy, Amelia không quan tâm đến câu chuyện cũng không chú ý

đến bộ mặt rầu rĩ của anh chàng Dobbin thực thà nhưng về sau cô mới nghĩ
ra. Lúc ấy Amelia mới giật mình; biết rằng chính Dobbin mới là người gửi
tặng mình chiếc dương cầm, Amelia cảm thấy đau khổ vô cùng. Thì ra xưa
nay vẫn tưởng George tặng mình chiếc đàn là lầm; đó không phải là tặng
phẩm của George, không phải là tặng phẩm duy nhất của người yêu như
mình vẫn tưởng… thế mà mình đã nâng niu trân trọng nó hơn mọi vật quý
trong đời… coi nó như một di vật quý báu thân thiết nhất. Nhiều lần
Amelia đã thì thầm nói chuyện với chiếc đàn về George đã chơi những bài
nhạc George thích trên chiếc dương cầm; nhiều buổi tối Amelia đã ngồi
hàng giờ liền đem hết tài năng tầm thường của mình dạo những tiếng đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.