HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 981

mang đi, em cứ tưởng mình đến không sao sống nổi. Rồi em bị bệnh ứa
máu ở não, bác sĩ cũng đã chịu bó tay, thế rồi… thế rồi em khỏi và… và
bây giờ em sống ở đây, nghèo xơ nghèo xác, chả có ai bà con thân thích.

Emmy hỏi:

- Cháu lên mấy nhỉ?
Becky đáp:
- Mười một.

Cô bạn kêu lên:
- Mười một? Em nhớ cháu sinh cùng năm với thằng Georgy cơ mà, năm

nay cháu lên…

Thực ra, Becky quên khuấy mất chẳng còn nhớ thằng Rawdy sinh năm

nào, cô vội chữa:

- Phải, phải rồi. Chị Amelia yêu quý ạ, em đau khổ đến nỗi mất cả trí

nhớ, quên nhiều chuyện quá. Em thay đổi nhiều lắm chị ạ, có những lúc
tưởng như điên dại, khi họ đến bắt cháu đem đi, cháu lên mười một tuổi,
cháu xinh xắn lắm cơ. Từ hồi ấy, em chẳng được gặp lại cháu một lần nào
nữa.

Cái cô Emmy vớ vẩn kia lại hỏi thêm:
- Tóc cháu màu sáng hay thẫm, chị cho em xem nào.

- Hôm nay chưa thể được, chị yêu quý của em ạ, Để lần khác, bao giờ

hành lý của em gửi từ Leipzig về đã. Chả là em vừa ở Leipzig lên đây mà.
Em còn giữ được cả một bức chân dung của cháu chính tay em vẽ hồi hai
mẹ con còn sống hạnh phúc bên nhau.

Emmy than thở:
- Becky, chị Becky đáng thương của em! Thế mới biết em mang ơn

Thượng đế biết bao nhiêu?

(Tôi thắc mắc không hiểu liệu biết cảm ơn Thượng đế chỉ vì mình may

mắn hơn người, có phải là một thái độ tín ngưỡng hợp lý hay không, mặc
dầu người ta đã dạy cho các cô thiếu nữ biết thành kính như vậy ngay từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.