HỒI KÝ ALEX FERGUSON - Trang 142

“Nếu ông mua được cậu ấy với giá tám triệu thì rất tốt,” tôi nói.
Tôi sẽ luôn nhớ câu trả lời của David: “Daniel Levy nói rằng có lẽ cần nâng

giá lên chút ít thì họ mới chấp nhận.”

Chúng tôi thương thảo trong nhiều tuần. Chúng tôi đã xem Michael chơi

trong trận đấu với Arsenal vào cuối mùa giải và Martin nói tôi, “Cậu ấy nhất định
phải là cầu thủ của Manchester United.” Đó là một ngôi sao. Tôi nghĩ mức phí
ban đầu là 14 triệu bảng, nhưng cộng thêm các điều khoản phụ thì tổng số tiền
lên đến 18 triệu bảng.

Michael là một tay chuyền bóng bẩm sinh, và lúc này thì Scholes đã nhích

dần đến tuổi 35. Điều tôi ấn tượng với Carrick là cậu ta luôn thích chuyền bóng
lên phía trên. Phạm vi hoạt động của Carrick rất rộng và cậu ta có thể xoay
chuyển tình thế. Với các cầu thủ hiện có, tôi tin rằng các đường chuyền dài sẽ
hữu dụng với MU. Sau một vài tháng, chúng tôi nói với Carrick rằng không thể
hiểu được vì sao cậu chưa ghi bàn. Trên sân tập Michael sút rất tốt, nhưng trong
các trận đấu, cậu ta lại hiếm khi tạo ra nguy hiểm cho đối phương từ các cú sút
của mình. Chúng tôi cải thiện việc đó, cho phép Carrick chơi tự do hơn và cố
gắng giải phóng sức mạnh mà có lẽ chính cậu ta cũng không biết mình đang có.
Có lẽ Michael đã quen chơi như khi còn ở Spurs, thi đấu thấp nhất hàng tiền vệ
và hiếm khi tìm cách thâm nhập vòng cấm địa. Với chúng tôi, chắc chắn Carrick
đã tìm ra nhiều phẩm chất mới trong lối chơi của mình.

Michael là một cầu thủ giỏi nhưng lại hơi nhút nhát, do đó đôi khi cần được

động viên mạnh. Đặc biệt, Michael thường thi đấu không tốt vào đầu mùa giải, vì
những nguyên nhân mà chúng tôi nỗ lực tìm hiểu qua việc chuyện trò với cậu ta,
nhưng nói chung thì từ khoảng cuối tháng Mười mọi việc sẽ ổn trở lại. Chính vẻ
“tầm thường” này làm mọi người hiểu sai về giá trị và thể lực tốt của Michael
Carrick.

Khi tôi rời câu lạc bộ Manchester, Mourinho đã trở lại Chelsea. Trong thời

kỳ trước đây, Chelsea là đội bóng của cầu thủ nước ngoài mà tôi thích nhất tại
Premier League (dĩ nhiên là không tính đến các cầu thủ nước ngoài tại United!),
đó là Gianfranco Zola - một cầu thủ đáng kinh ngạc. Tôi sẽ luôn nhớ bàn thắng
anh ghi vào lưới chúng tôi tại Stamford Bridge khi anh nhá chân như chuẩn bị sút
rồi hãm lại trước khi... sút thật. Trong khi Zola đang sáng tác pha kết thúc điệu
nghệ của mình thì Big Pally đã chuồi hướng vào bóng và tiếp tục trượt đi khi
Zola đã kéo bóng lại. Ôi, ngày hôm đó Pally nhận bao nhiêu là chỉ trích. Một gã
nào đó nói: “Này, cậu còn đứng lên nổi không?” Nhưng tôi yêu mến Zola, vì anh
đã luôn chơi bóng với một nụ cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.