Trong hai năm tiếp theo, chính Arsène lại than phiền về lịch thi đấu của các
đội bóng. Một huấn luyện viên ngoại mới đến và nghĩ mình có thể huấn luyện đội
bóng chơi 55 trận một mùa giải Premier League mà không cần điều chỉnh gì thì
đúng là tự đùa giỡn với mình. Premier League là một giải đấu khắc nghiệt và bào
mòn năng lượng của các cầu thủ. Đó là lí do tại sao, trong các giải đấu hiện nay,
bạn phải thay đổi đội hình để trải đều lực lượng cho cả mùa giải. Arsène đã học
được cách điều chỉnh cho phù hợp với cung cách đó. Ông ta đã vượt qua được cú
sốc ban đầu khi phải dẫn đội thi đấu liên tục thứ Bảy, thứ Tư và lại thứ Bảy...
Trong lần đầu tiên dẫn dắt Arsenal thi đấu với chúng tôi tại Old Trafford,
Wenger đã đến văn phòng của tôi. Lúc đầu mối quan hệ của chúng tôi khá tốt.
Những vấn đề bắt đầu nảy sinh khi Arsène thua một trận đấu với MU khi trong
tay ông ta là một trong những đội hình chất lượng của Arsenal. Arsène thấy khó
có thể chấp nhận sai lầm thuộc về đội mình và luôn tìm cách đổ lỗi cho đối
phương. Ông ta thường tập trung vào những tình huống tranh chấp thiên về thể
lực trên sân. Arsène khó chấp nhận thực tế rằng đối phương có thể sẽ đá rắn với
các cầu thủ của mình. Theo cách hiểu đôi khi cực đoan của ông ta thì các tình
huống tranh chấp đồng nghĩa với mọi cú tắc bóng trên sân. Trong đầu Arsène
luôn nghĩ việc đối phương thực hiện tắc bóng đối với cầu thủ của mình là phạm
luật.
Mặc dù vậy, tôi đã xem những đội hình xuất sắc nhất của Arsenal và cảm
thấy kiêng nể. Tôi luôn luôn thích thú khi xem các đội bóng của Arsène thi đấu.
Việc phải đối đầu với họ luôn đề ra những thử thách đặc biệt mà tôi phải mất
hàng giờ để suy nghĩ xem mình phải làm gì. Tôi luôn có cảm giác mình phải
kiểm tra mọi thứ Arsenal đã làm bởi vì họ tạo ra rất nhiều mối đe dọa trên sân.
Một đối thủ lớn khác - Chelsea - khiến chúng tôi phải đối mặt với hàng loạt
những vấn đề khác. Ở đó chúng tôi phải đối mặt với những cầu thủ kinh nghiệm,
những người biết tất cả những mánh khóe trên sân cỏ. Trái với Chelsea, Arsenal
luôn chơi rất trung thực, thẳng thắn.
Arsenal đã có những án phạt tồi tệ nhất trong lịch sử bóng đá dưới thời
Arsène thời kỳ đầu, nhưng bạn sẽ không bao giờ có thể nói rằng họ là những cầu
thủ chơi bẩn hay một đội bóng xấu chơi. Steve Bould và Tony Adams chơi rất rắn
- mọi người đều biết điều đó. Họ sẽ luôn luôn lao đến sau lưng bạn. Nhưng thực
chất, đội bóng của Arsène không bao giờ chơi bẩn cả. Xông xáo và có phần ngây
thơ là những từ ngữ chính xác hơn để mô tả về Arsenal. Họ là một lũ hiếu chiến.
Bould và Adams chẳng hạn, như tôi đã đề cập trước đó. Sau đó họ mua về Patrick
Vieira, một chiến binh thực sự, luôn áp sát đối phương. Và Nigel Winterburn,