HỒI KÝ ALEX FERGUSON - Trang 204

“Đó là tôi tắc bóng,” Dave nói. “Chứ nếu tôi chơi xấu cậu, cậu sẽ biết ngay

thôi.”

Tôi sợ ông ta sau vụ đó. Mà tôi chưa sợ ai bao giờ. Ông ta có khí chất đáng

kinh ngạc. Một cầu thủ huyền thoại. Tôi có một bức ảnh trong phòng, chụp cảnh
ông ta đang túm cổ Billy Bremner. Một ngày nọ tôi đã liều lĩnh hỏi Dave với thái
độ khá xấc, “Anh thực sự đánh thắng được cậu ta à?” Tôi đã có mặt tại Hampden
Park khi họ chọn ra đội hình xuất sắc nhất mọi thời đại của Scotland và tên của
Dave không có trong danh sách đó. Mọi người đều cảm thấy sốc.

Tôi có thể công khai phê bình đội bóng, nhưng tôi không bao giờ có thể

khiển trách một cá nhân sau trận đấu trước giới truyền thông. Những người ủng
hộ đội bóng có quyền được biết khi nào tôi không vui với màn trình diễn của đội
nhà. Nhưng không phải đối với một cá nhân. Phong cách này tôi học từ Jock
Stein; tôi luôn hỏi ông ta về mọi thứ. Tại Celtic, Jock luôn khiêm nhường, nhiều
khi quá khiêm nhường đến mức làm tôi bực mình. Khi tôi hỏi về Jimmy
Johnstone hay Bobby Murdoch, tôi nghĩ Jock sẽ khen ngợi khả năng chọn đội
hình hay đưa ra các chiến thuật của mình, nhưng ông ta chỉ nói, “Ồ, Jimmy nhỏ
bé có phong độ rất tốt hôm nay.” Ông ta chẳng bao giờ ca ngợi bản thân mình.
Tôi ước gì có một lần Jock tuyên bố, “À, tôi đã quyết định sẽ chơi với đội hình 4-
3-3 hôm nay và nó đã hiệu quả.” Nhưng ông ấy quá khiêm tốn nên chẳng thể nói
lên điều đó.

Jock đã bỏ lỡ một chuyến du đấu của Celtic tới Mỹ sau một vụ tông xe. Sean

Fallon thay ông dẫn đội đi, và ông này đã đuổi ba cầu thủ về nhà vì lối cư xử
không phù hợp. “Không, nếu là tôi, tôi sẽ không làm như vậy, và tôi cũng đã nói
với Sean như vậy,” Jock kể với tôi khi tôi hỏi liệu ông ta sẽ xử lý chuyện đó thế
nào. “Khi anh làm như vậy anh sẽ tạo ra rất nhiều kẻ thù.”

“Nhưng những người ủng hộ sẽ hiểu,” tôi cãi lại.
“Quên những người ủng hộ đi,” Jock nói. “Những cầu thủ này cũng có các

bà mẹ. Anh có nghĩ có người mẹ nào nghĩ con của họ xấu xa không? Rồi còn vợ
của họ, anh em của họ, cha của họ, bạn bè của họ nữa, anh sẽ khiến tất cả tức
giận.” Ông ấy nói thêm, “Hãy giải quyết mọi bất đồng trong văn phòng, đừng bới
thêm chuyện ra...”

Đôi khi đá lạnh cũng hiệu quả như ngọn lửa vậy. Khi Nani bị đuổi khỏi sân

trong một trận đấu tại Villa Park năm 2010, tôi đã không nói lời nào với cậu ta.
Tôi để cho Nani tự dằn vặt, trong khi Nani liên tục nhìn tôi cầu xin một chút an
ủi. Tôi biết cậu ta không cố ý chơi xấu. Khi được hỏi về vụ việc đó trên TV, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.