HỒI KÝ ALEX FERGUSON - Trang 22

Tôi hiện còn giữ bức thư của một người đàn ông nói rằng trong khoảng thời

gian 1959-1960 ông ta từng làm việc tại xưởng sửa tàu ở Govan và thường đến
một quán rượu. Ông ta nhớ lại có một người khuấy động phong trào trẻ tuổi đi
vào với một hộp quyên tiền cho quỹ đình công của những người thợ học việc,
anh này có một bài phát biểu thật kích động. Điều duy nhất ông ta biết về chàng
trai hồi đó là cậu ta chơi cho đội St Johnstone. Bức thư kết thúc bằng một câu
hỏi, “Người đó là ông phải không?”

Thoạt tiên, tôi không nhớ chút gì về việc trò đấu tranh chính trị này, nhưng

mẩu thư nói trên buộc tôi phải lục lại bộ nhớ và cuối cùng tôi nhớ ra, đúng là hồi
đó tôi từng đi khắp các quán rượu trong vùng để quyên tiền cho cuộc đình công.
Tôi không hề có ý tham gia chính trị. Gọi việc la hét của tôi là một “bài diễn
thuyết” tức là gắn cho nó phẩm chất hùng biện - cái mà nó tuyệt nhiên không có.
Tôi nhớ mình đã huênh hoang hệt như một thằng ngốc khi được hỏi về lý do của
việc quyên tiền. Thực ra trong quán rượu thì mọi người có lẽ đều đã chếnh
choáng và đều có tâm trạng muốn nghe người quyên góp trẻ tuổi giải thích “sự
nghiệp” mà anh ta đang theo đuổi.

Quán rượu là một mảng lớn của những trải nghiệm đầu đời. Ý tưởng kinh

doanh sớm nhất là sử dụng thu nhập khiêm tốn của tôi để bước vào kinh doanh
bia rượu, nhằm bảo đảm tương lai. Điểm kinh doanh đầu tiên nằm ở ngã ba
đường Govan và đường Tây Paisley, khu công nhân xưởng tàu. Quán rượu đã dạy
tôi về con người, những ước mơ và thất vọng của họ, theo một cách thức sau này
giúp tôi hiểu rõ hơn về ngành bóng đá, dù vào lúc đó tất nhiên tôi chẳng thể nhận
ra điều này.

Chẳng hạn như trong một quán rượu của mình, chúng tôi có “câu lạc bộ

Wembley”, theo đó khách hàng góp tiền dần dần trong 2 năm để có được tấm vé
đến Wembley xem trận Anh gặp Scotland. Bất kể họ góp được bao nhiêu, tôi sẽ
bỏ thêm một số tiền bằng chừng đó, và thế là đủ để họ đến London trong bốn
hoặc năm ngày. Hoặc nói đúng hơn thì trên lý thuyết là như vậy! Về phần mình,
tôi sẽ đi cùng họ vào ngày diễn ra trận đấu. Bạn thân nhất của tôi, Billy, lên
đường đi Wembley vào ngày thứ Năm và chỉ trở về sau đó bảy ngày. Điều không
tránh khỏi là việc kéo dài chuyến đi đột xuất sẽ gây xào xáo trong gia đình anh
ấy.

Vào một ngày thứ Năm nọ, sau trận đấu vào thứ Bảy tuần trước tại

Wembley, điện thoại reo khi tôi đang ở nhà. Anna, vợ của Billy, gọi đến và nói,
“Cathy, chị hỏi giùm Alex xem Billy chồng tôi đang ở đâu”. Tôi thề là mình
không biết gì hết. Có lẽ 40 khách hàng làm một chuyến đến Tòa Tháp đôi chơi và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.