HỒI KÝ ALEX FERGUSON - Trang 24

được tiền trong két là của mình hay của họ. Hồi đầu, Cathy vợ tôi thậm chí còn
phải đổ tiền ra thảm để đếm!!! Tới sáng thứ Bảy tiền sẽ lại ra đi khi những người
phu khuân vác đến để thu lại. Sổ sách lưu lại các giao dịch này gọi là sổ ghi nợ.

Có một khách nữ quen tên Nan đặc biệt cẩn trọng theo dõi tiền bạc của

chồng. Cô ta có giọng điệu hệt như một phu khuân vác. “Ông nghĩ tụi này ngớ
ngẩn hết sao?” Cô ta nói, đưa tôi vào tầm ngắm.

“Chuyện gì vậy cô?”, tôi cố kéo dài thời gian.
“Ông nghĩ tụi này ngớ ngẩn hết sao? Tôi muốn xem quyển sổ nợ.”
“Ồ, cô không xem được đâu,” tôi ứng biến. “Cái này bất khả xâm phạm.

Nhân viên thuế vụ không cho phép. Họ kiểm tra hàng tuần. Cô không được phép
xem sổ.”

Nan quay sang ông chồng đang nhẫn nhục chờ đợi, và nói, “Đúng vậy

không?”

“À, à, anh cũng không chắc lắm,” người chồng nói.
Giông bão đã tan! Nan đành hăm he, “Nếu tôi tìm ra tên chồng tôi trong đó,

tôi sẽ không bao giờ quay trở lại quán.”

Đó là những kỷ niệm còn mãi, khi trải qua thời trẻ quanh những người có

tính cách tuyệt vời và kiên cường. Đôi khi họ còn hung tợn nữa. Nhiều lúc, tôi về
nhà bị tét đầu hay bầm mắt. Cuộc sống ở quán rượu là vậy đó. Khi mọi người quá
hồ hởi hay sắp xảy ra đánh nhau, đó là lúc cần nhảy vào để lập lại trật tự. Bạn sẽ
cố gắng tách các nhân vật chính ra nhưng thường thì bị dính một đòn vào cằm.
Thế nhưng, khi nhớ lại tôi thấy cuộc sống đó mới tuyệt làm sao. Cứ như là các
nhân vật trong một vở hài kịch lớn của cuộc đời.

Tôi nhớ hoài có một gã tên Jimmy Westwater đi vô quán trong tình trạng

gần như không thở nổi, người y xám ngoét. “Lạy Chúa, ông có sao không?”, tôi
hỏi. Hóa ra y đã tự quấn lụa Shantung khắp mình để lẻn ra khỏi bến cảng mà
không bị bắt - cả nguyên bành lụa Shantung trên người! Thế nhưng y dại dột
quấn chặt đến nỗi gần như không thở được.

Còn một Jimmy khác, gã làm thuê có nhiệm vụ giữ vệ sinh cho quán, đêm

nọ lại xuất hiện với áo thắt nơ. Một khách quen hoài nghi: “Thắt nơ ở Govan?
Ông giỡn hả.” Rồi một tối thứ Sáu nọ, tôi quay về quán thì phát hiện ai đó bán
những túi thức ăn cho chim ở quầy bar. Trong khu vực này của Glasgow, mọi
người đều nuôi chim bồ câu.

“Cái gì đây?” Tôi hỏi.
“Thì thức ăn cho chim.” Câu trả lời cứ như thể chuyện đó là hiển nhiên vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.