HỒI KÝ ALEX FERGUSON - Trang 23

tôi không có cách nào biết được vì sao Billy đã vắng mặt không lý do. Nhưng với
những người lao động ở thế hệ của tôi, một trận cầu lớn là một cuộc hành hương
thiêng liêng, và mọi người yêu thích sự tụ họp bù khú với bạn hữu cũng nhiều
như yêu các trận bóng.

Quán rượu của chúng tôi nằm ở Main Street, Bridgeton - một trong những

khu Tin Lành lớn nhất của Glasgow. Ngày thứ Bảy trước cuộc đi bộ diễu hành
Orange (nguyên văn là Orange Walk - một cuộc diễu hành tổ chức mùa hè hàng
năm ở Bắc Ireland, Scotland và một số vùng khác trong Khối Liên hiệp Anh, để
kỷ niệm chiến thắng của Hoàng tử William xứ Orange theo đạo Tin Lành trước
vua James II theo Công Giáo trong trận đánh nổi tiếng trên sông Boyne ở Ireland
năm 1690 để giành quyền cai trị Anh, Ireland và Scotland - ND), Tam Lớn, người
đưa thư, đến nói với tôi, “Alex này, bọn nhóc hỏi sáng thứ Bảy tới anh mở cửa
lúc mấy giờ, vì có cuộc đi bộ. Chúng tôi sẽ xuống Ardrossan,” nằm ở duyên hải
phía tây của Scotland. “Xe buýt xuất bến lúc mười giờ,” Tam nói. “Tất cả các
quán rượu đều mở cửa. Quán của anh cũng nên vậy.”

Tôi bối rối. “Vậy à, vậy nên mở cửa lúc nào?”
Tam nói, “Bảy giờ.”
Vậy là tôi đến quán lúc 6 giờ 15, với cha, em trai Martin và một cậu nhỏ làm

thuê người Ý. Chúng tôi chuẩn bị kỹ vì Tam đã nói, “Trữ hàng nhé, anh bạn sẽ
cần có rất nhiều thức uống ở đây.” Tôi mở cửa lúc 7 giờ sáng. Quán chẳng mấy
chốc đầy những người tham gia cuộc đi bộ, họ nói to hết cỡ và cảnh sát đang đi
ngang qua nhưng không nói tiếng nào.

Từ 7g-9g30 sáng, tôi thu vào 4 tờ lớn. Vodka bán được gấp đôi và thêm các

thứ linh tinh khác nữa. Cha tôi chỉ biết ngồi và lắc đầu. Đến 9 giờ 30 chúng tôi
phải hết sức vất vả để quán có thể sẵn sàng đón những người khách khác. Cọ rửa
quán, chúng tôi cũng phải tự làm lấy, nhưng bù lại tôi có được 4 tờ lớn trong
ngăn tiền.

Điều hành quán rượu là công việc khó khăn. Đến năm 1978 tôi đã sẵn sàng

thoát được trách nhiệm nặng nề từ hai quán rượu. Quản lý đội Aberdeen thì
không còn thời gian đánh vật với mấy bợm nhậu hoặc làm sổ sách cho quán nữa.
Nhưng những kỷ niệm tốt đẹp trong những năm này vẫn tồn đọng trong ký ức, và
chỉ riêng những điều này cũng có thể đủ để tôi viết ra thành một cuốn sách.
Những người phu khuân vác tại cảng thường dẫn vợ đến quán vào sáng thứ Bảy,
họ đã nhận lương từ tối thứ Sáu và gửi tiền để tôi giữ hộ trong két sắt sau quầy
bar. Vào tối thứ Sáu, bạn cảm thấy mình như thể triệu phú - không thể nào biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.