nay, chớ không phải chỉ nói đến những con số, những công thức này công thức nọ như các giáo sư dạy
toán hay lý hóa. Có lẽ vì vậy mà tôi gần với học sinh hơn. Và mặc dù đã nghỉ dạy trên 30 năm, tôi vẫn
không quên các em học sinh của tôi, thỉnh thoảng có dịp là tôi lại nhắc. Cũng có lẽ vì vậy mà giữa các
em học sinh và tôi mới có được sự đồng giao cách cảm để ngày nay sau 40 năm, khi các em đã là
những giáo viên, hiệu trưởng, công chức về hưu, những kẻ thành công trên thương trường hay đang vất
vả vật lộn với cuộc sống..., vẫn chưa quên tôi, tìm đến tôi trong ngày một số em cùng sinh trong tháng
6 tổ chức sinh nhật chung, mời tôi đến dự.
Tôi đã quá già rồi, năm nay đã 81 tuổi, từ lâu không dự tiệc tùng nữa. Thời trẻ đã dự quá nhiều rồi,
ở đời việc gì cũng phải theo luật bù trừ phải không các bạn? Vậy mà tôi rất vui khi nhận lời mời, làm
sao từ chối với một đám học sinh cũ mà mình đã để bao tâm huyết ra dạy, đã đặt bao kỳ vọng nơi các
em, và ngày nay các em đã thành đạt trên đường đời, trong gia đình đã là ông bà nội, ngoại.
Em Chúc đứng ra làm tiệc, một tiệc chay rất khéo, rất linh đình với bánh sinh nhật, và đi rước tôi
bằng xe taxi. Hôm ấy trời lại mưa lất phất khiến lòng người, lòng thầy trò chúng tôi cùng se lại. Các
em đã đón tôi với sự nồng nhiệt và cũng như ngày nào, những cặp mắt đầy thân yêu lại hiện ra, mừng
rỡ. Tôi đến bữa tiệc mà như đến lớp học, như ngày tôi còn dạy ở Tân Thịnh. Em Tôn dìu tôi vào
phòng tiệc và la lớn: “Cô đến!”. Thế là các em ùn ùn ra đón, trong khi em Châu chạy tới chạy lui quay
phim chụp hình. Có khác nào ngày xưa khi các em tổ chức lễ Tân niên và kéo nhau đi mời tôi đến dự
vì tôi là giáo sư chính cả hai lớp.
Cảnh hội ngộ mừng vui nói sao cho xiết! Các em lo bày tiệc, mời tôi và các bạn ngồi vào bàn rồi
cử một em đứng ra nói vài lời, tôi đáp từ và chúc mừng những em cùng có sinh nhật trong tháng 6 này.
Các em bảo tôi không thay đổi, 82 tuổi mà chưa già nhiều, còn phong độ... Nhiều giáo sư cùng dạy
với tôi ở Tân Thịnh đã qua đời. Kẻ chết ở Việt Nam như Nguyễn Hữu Chỉnh, Phan Ngọc Châu, Nguiễn
Hữu Ngư, Thái Châu... Người chết ở nước ngoài như Trịnh Chuyết ở Tây Đức, Lê Đình Duyên ở Mỹ...
Tôi sống lâu, nên mới có ngày nay, một ngày đáng nhớ.
Trong buổi tiệc, tôi để ý đến một em. Đó là em Hồ Thị Vinh, học với tôi ở đệ thất, rất đẹp và có tật
ở chân. Tôi để ý đến em vì thấy ở em có một nỗi buồn gì đó mà không thể tâm sự cùng ai được. Trong
khi nhìn các em khác, tôi thấy nhiều em hân hoan vui vẻ ra mặt. Sau đó tôi đã hỏi riêng một em và hiểu
cuộc đời của em Vinh đã không được may mắn như các em khác. Vẫn biết với nhà Phật, mọi sự đều vô
thường, có đó rồi mất đó, nhưng ở em Vinh, khi tôi về nhà nằm nghỉ vẫn thấy một chút bùi ngùi thương
cảm. Không phải ai đem tận tâm tận lực ra làm một việc gì đó, đeo đuổi một chí hướng nào đó, đều
hưởng được thành công. Mưu sự tại nhân mà thành sự tại thiên là vậy!