CHƯƠNG 1
CÁI DỐC
T
rọn đời tôi, tôi luôn nghĩ về nước Pháp với một niềm đinh ninh được
vun bồi bằng cả tình cảm lẫn lý trí. Một cách tự nhiên, con người tình cảm
trong tôi hình dung rằng nước Pháp, giống như nàng công chúa trong
những câu chuyện cổ tích hay Đức Mẹ trên những bức bích họa, đã được
định sẵn một số phận cao quý và phi thường. Bằng trực giác, tôi có cảm
tưởng rằng Đấng Sáng Thế đã tạo nên Người cho những thành công tuyệt
đích hoặc những nghịch cảnh tận cùng. Nếu trong hành động của Người có
dấu vết của sự tầm thường thì với tôi, đó là một ngoại lệ kỳ quặc do lỗi của
người Pháp gây nên chứ không nằm ở linh hồn Tổ quốc. Nhưng con người
lý trí trong tôi cũng lại cho tôi thấy rằng nước Pháp chỉ thật sự là chính
mình khi ở hàng đầu; rằng chỉ có những sự nghiệp lớn lao mới có thể bù
đắp cho những mầm mống chia rẽ nơi bản thân dân tộc; rằng đất nước tôi,
như Người vẫn thế, ở giữa những quốc gia khác, như họ vẫn vậy, trước
những hiểm nguy chết người vẫn phải hiên ngang đứng thẳng và vươn cao.
Tóm lại theo tôi, nước Pháp không thể là nước Pháp thiếu sự vĩ đại.
Niềm tin này đã theo tôi lớn lên trong môi trường tôi ra đời. Cha tôi,
con người của tư duy, của văn hóa, của truyền thống, đã thấm nhuần ý thức
về phẩm cách của nước Pháp. Ông đã mở ra cho tôi lịch sử của tổ quốc. Mẹ
tôi dành cho tổ quốc một niềm đam mê không gì lay chuyển nổi, sánh
ngang với lòng sùng đạo. Đối với ba anh em trai của tôi, chị gái tôi, và bản
thân tôi, lòng tự hào rộn ràng đối với tổ quốc tồn tại như một bản năng thứ
hai vậy. Là chú bé gốc tỉnh Lille sống tại Paris, không gì gây ấn tượng cho
tôi bằng những biểu tượng vinh quang của dân tộc chúng tôi: đêm xuống