Khi vấn đề tiết kiệm dành cho y tế được thực thi vào năm
1984, mỗi “tài khoản đặc biệt” CPF đã tích lũy được một số tiền
nhỏ. Chúng tôi đã tăng mức đóng góp hàng tháng vào tài khoản
Medisave lên 6% tiền lương, với một giới hạn tối đa là 15.000
đôla Singapore vào 1986. Giới hạn này được tăng lên theo định
kỳ. Tiền tiết kiệm ngoài giới hạn này đã được chuyển vào tài
khoản CPF chung cho các thành viên gia đình, mọi người có thể
dùng nó để trả khoản tiền thế chấp nhà hoặc các khoản đầu tư
khác. Để củng cố tình đoàn kết trong gia đình và trách nhiệm
của mọi người đối với gia đình, tài khoản Medisave có thể được
dùng để trả chi phí y tế cho gia đình trực hệ của một thành viên:
ông bà, bố mẹ, vợ chồng và con cái.
Việc bệnh nhân cùng trả tiền với Nhà nước đã ngăn ngừa
được sự lãng phí. Một bệnh nhân điều trị ở bệnh viện của nhà
nước trả viện phí được trợ cấp ở mức đến 80%, tùy thuộc vào
loại phòng mà người đó chọn. Khi thu nhập tăng, những phòng
có giá thấp, được hưởng trợ cấp nhà nước cao ít được chọn hơn,
bệnh nhân thường chọn những phòng tiện nghi hơn nhưng trợ
cấp ít hơn. Chúng tôi đã xem xét nhưng đã bác bỏ việc thẩm tra
mức thu nhập của mỗi người để xác định loại phòng nào mà
bệnh nhân được quyền sử dụng; vì nó sẽ rất khó để thực thi.
Thay vào đó, chúng tôi đã khuyến khích mọi người nên chọn
phòng hợp với túi tiền của họ bằng cách thực hiện sự khác biệt
rõ ràng về tiện nghi giữa các loại phòng khác nhau. Thế là sự tự
khai mức thu nhập lại có hiệu lực. Việc tăng thu nhập dẫn đến
kết quả tiền tiết kiệm Medisave cao, khiến mọi người cảm thấy
đủ sung túc để chọn những phòng thích hợp với họ hơn.
Chúng tôi đã cho phép dùng Medisave để trả lệ phí tại các
bệnh viện tư, theo các khung giá cho các đối tượng khác nhau.
Sự cạnh tranh này nhằm tạo sức ép các bệnh viện nhà nước