HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - BÍ QUYẾT HÓA RỒNG - LỊCH SỬ SINGAPRE 1965-2000 - Trang 189

các cộng đồng. Đó là một buổi truyền hình trực tiếp. Chỉ với
những bản ghi chép, tôi diễn thuyết từ một đến hai tiếng đồng
hồ về những vấn đề quan trọng của ngày Quốc khánh. Dĩ nhiên,
trong những ngày trước đó tôi đã đọc nhiều về chủ đề này và đã
nghiền ngẫm kỹ cách trình bày vấn đề sao cho gãy gọn. Những
cuộc thăm dò trên tivi cho thấy tôi có lượng khán giả rất đông.
Tôi biết cách lôi cuốn khán giả, cả ở Nhà hát Quốc gia lẫn trên ti
vi và dẫn dắt họ đi theo luồng suy nghĩ của tôi. Trước tiên tôi
diễn thuyết bằng tiếng Malay, kế đó bằng tiếng Phúc Kiến (sau
này là tiếng Phổ thông) và sau cùng là tiếng Anh, ngôn ngữ tôi
thông thạo nhất. Tôi có được mối thiện cảm tốt hơn với khán
giả khi diễn đạt những suy nghĩ hình thành và tuôn trào trong
tôi. Giả sử tôi có một kịch bản trong tay, tôi không thể gửi thông
điệp đi với sức thuyết phục và cảm xúc mạnh mẽ như thế. Buổi
diễn thuyết thường niên này là cơ hội hiếm hoi để tôi bắt tay
vào việc đưa dân chúng cùng làm việc với chính phủ và khắc
phục những vấn đề của chúng tôi.

Suốt thời gian bầu cử của những năm 70 và 80, tôi đã diễn

thuyết vào buổi tối trước dân chúng trong các khu vực bầu cử,
và dưới cái nóng của mặt trời nhiệt đới lúc 1–2 giờ trưa ở Quảng
trường Fullerton với các viên chức văn phòng. Đôi khi, một cơn
mưa lớn đổ xuống, thế là tôi bị ướt sũng, trong khi dân chúng
được trú mưa dưới những chiếc dù hay mái che của các văn
phòng xung quanh quảng trường. Dân chúng ở lại và tôi cứ tiếp
tục nói. Mặc dù ướt sũng, nhưng tôi không cảm thấy lạnh; cảm
giác hưng phấn cứ tuôn trào. Lời lẽ nói trên tivi có tác động
mạnh hơn nhiều so với kịch bản viết trên báo. Ưu thế về diễn
thuyết trước quần chúng là thế mạnh suốt sự nghiệp chính trị
của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.