HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - BÍ QUYẾT HÓA RỒNG - LỊCH SỬ SINGAPRE 1965-2000 - Trang 274

tướng nữa nhưng Thủ tướng Goh và các đồng sự của ông đã
quyết định ban hành luật cấm này vào tháng 1/1992. Một vài
nghị sĩ đã từng du học ở các trường đại học Mỹ kể lại rằng bên
dưới các ghế trong hội trường bẩn thỉu như thế nào với từng
mảng kẹo cao su dính dai như đỉa. Lệnh cấm đã làm giảm đáng
kể sự khó chịu, sau khi thanh toán hết các hàng tồn trong các
cửa hàng, vấn đề kẹo cao su ở các trạm MRT và trên xe lửa đã
giảm đáng kể.

Các phóng viên nước ngoài ở Singapore đã không hề tìm thấy

một vụ tai tiếng tham nhũng lớn nào hoặc các hành động phạm
pháp nghiêm trọng nào để đưa lên mặt báo. Thay vào đó, họ đưa
tin về sự hăng hái và thường xuyên của các chiến dịch “làm tốt”,
nhạo báng Singapore như là một “nhà nước vú em”. Họ cười
nhạo chúng tôi. Nhưng tôi vẫn tự tin. Nếu chúng tôi không nỗ
lực thuyết phục dân chúng thay đổi cách sống thì hẳn là chúng
tôi có một xã hội thô lỗ hơn, khiếm nhã hơn, tục tĩu hơn. Chúng
tôi không được coi là một xã hội có học thức, có văn hóa nếu
chúng tôi không xấu hổ để bắt đầu cố gắng trở thành một xã hội
có học thức, có văn hóa trong thời gian ngắn nhất có thể. Đầu
tiên, chúng tôi giáo dục và hô hào dân chúng. Sau khi chúng tôi
đã thuyết phục và lôi kéo được số đông, chúng tôi lập pháp để
trừng phạt những thiểu số ngoan cố. Điều này đã khiến
Singapore trở thành một môi trường sống thú vị hơn. Nếu đây
là một “nhà nước vú em” thì tôi tự hào vì đã được nuôi dưỡng
nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.