HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - BÍ QUYẾT HÓA RỒNG - LỊCH SỬ SINGAPRE 1965-2000 - Trang 628

túng hơn về tất cả mọi mặt. Sự kém cỏi này, qua thời gian, sẽ
ngày càng trở nên rõ rệt đối với hết thảy mọi người trên thế
giới kể cả người dân của chính nước họ. Nếu như phía Tây
không tạo cơ hội cho Liên bang Xô Viết khai thác tính ưu việt
về quân sự của họ, thì vào thập niên 90 hệ thống của Liên
bang Xô Viết sẽ bị khủng hoảng trầm trọng.”
Và sự việc đã diễn ra đúng như thế.
Lần kế tiếp tôi gặp Schmidt ở Bonn vào tháng 1/1980, sau

khi Liên bang Xô Viết xâm lược Afghanistan. Tôi cùng một
nhóm các nhà lãnh đạo, gồm Henry Kissinger, Ted Heath và
George Shultz, có một cuộc thảo luận không được xếp đặt trước.
Chúng tôi nhất trí rằng bằng mọi giá, chúng tôi phải chống lại
Liên bang Xô Viết và người dân Afghan phải được ủng hộ.

Schmidt từ chức vào năm 1982 vì Đảng Dân chủ Xã hội (SPD)

của ông không ủng hộ các chính sách khôi phục nguyên tắc tài
chính mà ông nghĩ là cần thiết. Ông vẫn tích cực hoạt động, viết
bài cho tờ báo Die Zeit và chủ trì các cuộc họp của Ủy ban hoạt
động quốc tế (một nhóm các cựu lãnh đạo gặp nhau hằng năm
để thảo luận những vấn đề lâu dài của thế giới theo một phong
cách hoàn toàn khách quan và không đảng phái). Tôi cũng trở
thành một thành viên trong nhóm họ sau khi tôi từ chức năm
1990.

Người kế nhiệm Schmidt, Helmut Kohl là một người khổng

lồ, có lẽ là nhà lãnh đạo cao nhất và to nhất trên thế giới lúc bấy
giờ. Trong chuyến viếng thăm Bonn của tôi vào tháng 5/1990,
ông tỏ ra rất có sức thuyết phục trong việc hợp nhất Đức, vào
lúc đó sắp sửa xảy ra. Ông nói, điều đó phải xảy ra và xảy ra
trong bối cảnh sự hợp nhất châu Âu. Ông tự tin và lạc quan cho
rằng ông ta có thể xoay xở với cái giá và các vấn đề của sự hợp
nhất. Ông bác bỏ bất kỳ lời đề nghị nào về một “Pháo đài châu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.