HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - BÍ QUYẾT HÓA RỒNG - LỊCH SỬ SINGAPRE 1965-2000 - Trang 719

đích thực, hệ thống ấy không tồn tại nếu không có một tầng lớp
trung lưu vững chắc, tầng lớp đó không phát triển nếu không có
một nền kinh tế vững mạnh, nền kinh tế như thế sẽ không tồn
tại nếu không có một tập thể lãnh đạo đáng tin cậy đủ mạnh mẽ
và khôn ngoan để vực đất nước ra khỏi sự sụp đổ”. Bởi vì chính
quyền Mỹ đã không công khai thừa nhận sự thất bại này và
nguyên nhân của nó, nên đây sẽ không phải là lần cuối cùng nó
phạm phải sai lầm này .

Tại buổi thảo luận vào tháng 3/1992, tôi đã nhấn mạnh với

Schmidt rằng nhân quyền thì khác; kỹ thuật đã mang các dân
tộc trên thế giới vào chung một ngôi làng toàn cầu, tất cả đều
theo dõi những hành vi hung bạo trên truyền hình khi chúng
xảy ra. Vì các dân tộc và chính phủ đều muốn được người khác
tôn trọng và kính mến mình nên họ sẽ dần dần từ bỏ những
hành vi làm cho họ mang tai tiếng. Lần kế, Schmidt tới Trung
Quốc, tôi chú ý rằng ông ta nhấn mạnh những tiêu chuẩn nhân
quyền mang tính toàn cầu chứ không phải là dân chủ. Sau đó,
Schmidt viết trong tờ báo của ông, tờ Die Zeit, rằng Trung Quốc
không thể trở thành dân chủ ngay tức khắc mà phương Tây nên
thúc ép để vấn đề nhân quyền của họ trở thành có thể chấp
nhận được.

Mối quan tâm của Mỹ, phương Tây và cả Nhật Bản về nền dân

chủ và nhân quyền đối với châu Á bắt nguồn từ sự lo lắng của họ
đối với hậu quả ở Trung Quốc, chứ không phải ở Đài Loan, Hàn
Quốc, Hong Kong hay Singapore. Nước Mỹ muốn “những con
hổ” Đông Á này là tấm gương cho Trung Quốc về những xã hội
tự do có nền kinh tế thịnh vượng nhờ vào các thể chế chính trị
dân chủ. Tờ New York Times, trong bài báo Huntington trích dẫn
vào năm 1995, đã chỉ ra rằng Đài Loan và Singapore là hai xã hội
người Hoa thành công nhất trong 5000 năm văn minh Trung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.