HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 275

Anh vẫn phải là kẻ có tiếng nói cuối cùng trong cương vị chủ
tịch Hội đồng An ninh quốc phòng”.

Cuộc thảo luận đi đến chỗ bế tắc. Lennox–Boyd quyết định

không cần tiếp tục hội nghị nữa, và tuyên bố rõ rằng đến đây là
kết thúc hội nghị. Marshall lặng người kinh ngạc. Mặt ông ta
sạm đi vì xúc động. Ngoại trừ Marshall và Lim Chin Siong, tất cả
các thành viên trong đoàn đại biểu bao gồm cả tôi đã chuẩn bị
để chấp nhận những gì người Anh đề nghị – một hiến pháp tự
trị với chính phủ Singapore phụ trách an ninh nội địa, nhưng
người Anh vẫn có quyền khống chế chính phủ này thông qua
một Hội đồng An ninh Quốc phòng trong đó người Anh sẽ
chiếm đa số. Tôi khuyên Marshall đừng từ chối điều này, mà hãy
“trở lại Hội đồng lập pháp và thảo luận lại vấn đề để sau đó tiến
một bước xa hơn”. Nhưng ông ta bác bỏ ngay lập tức – ông ta
không phải là con người biết tính toán trầm tĩnh, bình thản khi
lâm vào tình thế khó khăn mà ông ta tự trói mình vào.

Tối hôm đó, chúng tôi cùng được phỏng vấn trên đài truyền

hình độc lập. Cả hai chúng tôi đều lên án Lennox–Boyd kịch liệt,
nhưng Marshall dùng ngôn ngữ hình tượng hơn, quả quyết rằng
vị Bộ trưởng Ngoại giao đã bày ra “một chiếc bánh Giáng sinh
với nước xốt chứa độc dược.” Giờ ông ta phải giữ lời hứa từ chức
của mình.

Khoảng 5 giờ 45 chiều hôm đó, viên thư ký của đoàn đại biểu

điện thoại đến nói rằng Marshall đang triệu tập một cuộc họp
khẩn cấp nhằm thảo luận việc tái tục cuộc đàm phán. Tôi đánh
thức Lim Chin Siong để báo tin. Ông ta không tin.

“Lee, thôi đi, đừng giở trò lỡm tôi,” ông ta nói bằng giọng

Anh pha Hokkien của mình.

“Lim, tôi nói thật mà. Có một cuộc họp lúc 6 giờ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.