HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 274

Không rời mắt khỏi bức điện, Lennox–Boyd vẫn tiếp tục viết

và nói: “Ngài Tổng ủy viên, hãy để tôi cam đoan với ông rằng
trong tất cả các thuộc địa đáng giá của chúng tôi trên thế giới,
Singapore là một trong những thuộc địa đáng giá nhất. Nó là
một viên ngọc quý trên vương miện của Vương quốc Anh. Tôi
đang lắng tai nghe. Ông đang nói thế này đây, ông Tổng ủy viên”
– và ông ta lặp lại ba câu cuối cùng của Marshall đúng từng chữ
một. Quả là một cuộc biểu diễn của một người có trình độ kỹ
thuật cao, rất Anh, hoàn toàn chấn động. Marshall giận lặng
người đi, một trạng thái bất thường đối với ông ta.

Nhưng tất cả đều trở nên rất chán và rõ ràng không đưa

chúng tôi đến đâu cả, dù diễn ra nhiều cuộc họp kéo dài và
những cuộc thảo luận lặng lẽ. Marshall đang đuổi theo một ảo
tưởng, “một cái gì đó cao hơn chế độ tự trị về nội vụ mà phải đạt
tới một nền độc lập hoàn toàn” như ông ta đã nói với tôi khi tôi
hỏi ông ta muốn điều gì. Các buổi thảo luận kéo dài lê thê qua
các phiên họp khoáng đại lần thứ tám, thứ chín, thứ mười, cho
đến phiên họp thứ mười một, vào ngày 12/5, chúng tôi chuyển
sang vấn đề về chức chủ tịch Hội đồng An ninh quốc phòng.
Trước tiên Marshall gợi ý là người đó phải là người được Liên
Hiệp Quốc chỉ định, một đề nghị bảo đảm là Anh sẽ bác bỏ. Ba
ngày sau đó, hành động theo lời khuyên của ủy viên hành pháp
của ông ta ở Singapore, ông ta gợi ý rằng đó phải là một người
Malaya do chính phủ Liên bang chỉ định. Lennox–Boyd ngạc
nhiên. Với ba người Anh, ba người Singapore và một người
Malaya trong hội đồng, lá phiếu quyết định sẽ tùy thuộc vào
người Malaya và người Anh sẽ trở thành thiểu số. Buổi chiều,
ông ta gạt bỏ ý kiến đó, nói rằng: “Trách nhiệm bảo an là vấn đề
của người Anh và đến chừng nào tình hình vẫn còn như thế thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.