HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 634

trại của Tổng thống William Tubman, ở đó ông ta đang chờ để
dùng bữa tối với chúng tôi. Phải mất ít nhất là hai giờ đi xe. Tôi
hết hồn. Chúng tôi đã bay suốt ba tiếng đồng hồ, và cần tắm rửa
thay quần áo. Nhưng không có cách nào khác. Chúng tôi lại lên
đường. Có bảy quân nhân mở đường trên những chiếc mô tô
quân sự hai ống pô của hãng Harley–Davidson, và tiếng máy bộ
đàm của người dẫn đường chính và của viên sỹ quan hộ tống
quân sự ở chỗ ngồi phía trước chiếc Cadillac của chúng tôi cứ
kêu không dứt. Khi một trong những chiếc mô tô rơi xuống
mương nước, viên Bộ trưởng Ngoại giao không hề lo lắng chút
nào. Trên con đường của chuyến đi dài ba tiếng đồng hồ, có hai
mô tô nữa bị lạc tay lái bay khỏi lòng đường. Những người ngồi
xe bị thương nặng hay nhẹ, chẳng ai quan tâm. Tôi quyết định
không hỏi; qua phản ứng của viên Bộ trưởng Ngoại giao và viên
sỹ quan tùy viên, những chuyện đó dường như là chuyện xảy ra
hàng ngày.

Chúng tôi đến và được đưa vào để chụp hình. Trước đó tôi

phải cố nài mới được cho ít phút để rửa ráy. Sau đó Tubman diễn
thuyết thật lâu. Cuối cùng, bữa ăn tối cũng được dọn. Ông ta gõ
một cái búa lên bàn và nói: “Mời ngài Phó Tổng thống.” Viên Phó
Tổng thống ngồi ở cuối bàn cảm ơn Chúa vì bữa ăn. Gần nửa
đêm chúng tôi cáo lui để tiếp tục thực hiện một cuộc hành trình
dài tới nhà nghỉ của chúng tôi ở Monrovia.

Mệt lử, tôi lấy bộ pyjama đi vào phòng tắm, và nhận thấy bồn

tắm đầy nước với cặn bẩn dưới đáy. Tôi rủa thầm và kéo nút
chặn ra, nhưng mặc dù mệt mỏi, bản năng vẫn báo cho biết tôi
đang làm một cái gì đó ngu ngốc và nhanh chóng đậy nút chặn
lại. Quả nhiên là vòi không chảy nước. Với số nước bẩn còn sót
lại, tôi đã xoay xở hết sức để rửa sạch bụi bặm dầu mỡ trong
chuyến đi. Tôi tìm một chai nước soda để đánh răng. Chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.