HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 683

Lúc trở về, tôi bảo với chủ tịch PA hãy tìm các nhạc công đã

về hưu của Trung đoàn Bộ binh Singapore, và mời Kwan Sai
Keong, tay chơi violon học cùng thời với tôi hồi ở Đại học lúc ấy
là thư ký thường trực của Bộ Giáo dục, tiến hành một chương
trình cấp tốc huấn luyện kèn đồng tại tất cả các trường trung
học. Kế hoạch của tôi đã thành công. Vào ngày Độc lập
Singapore tháng 6/1965, biểu ngữ của PA được giương lên trong
cuộc diễu hành, và một vài trường trung học cũng đã có dàn
kèn đi theo. Chúng tôi đã cho Kuala Lumpur thấy họ không thể
trấn áp được một dân tộc tháo vát và có quyết tâm. Về sau,
chúng tôi phát triển chương trình xuống tận các trường tiểu
học, và rồi ngược lên tới các trường đại học. Chẳng lâu sau,
chúng tôi đã có một dàn giao hưởng trẻ. Tôi tin rằng âm nhạc là
một phần cần thiết trong việc xây dựng quốc gia. Nó nâng cao
tinh thần của dân chúng.

Không chỉ có chuyện dàn kèn đồng ở Brussels. Phát biểu tại

đại hội, tôi nhấn mạnh rằng những người xã hội chủ nghĩa dân
chủ tại châu Á chỉ có thể đối phó với sự thách thức do các kỹ
thuật tuyên truyền và tổ chức của những người cộng sản gây ra
khi họ đạt được hai điều kiện: thứ nhất, mức sống hợp lý, và thứ
hai, chính quyền hữu hiệu. Bằng không, họ sẽ chẳng thể nào tồn
tại nổi trong những nước mới giành được độc lập. Willy Brandt,
thị trưởng thành phố Berlin và là nhân vật nổi tiếng nhất trong
số các nhà lãnh đạo xã hội chủ nghĩa tôi gặp ở Brussels, đã nghe
bài diễn văn của tôi và rất tán thưởng. Người có phản ứng nồng
nhiệt nhất là Anthony Greenwood, Bộ trưởng các vấn đề thuộc
địa trong nội các hư quyền của Đảng Lao động, và lúc đó đang
phụ trách Phân bộ quốc tế của đảng này.

Greenwood là một người dong dỏng cao, đang bước vào độ

tuổi 50, ăn mặc tươm tất và rất chú trọng đến bề ngoài của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.