HOKKAIDO MÊ TRẬN ÁN - Trang 14

lông phủ.

“Cảm ơn!” Eiko hơi xoay mình lại nhìn Shun, một thanh niên trắng trẻo

khá đẹp trai.

“Sao Togai chậm trễ thế nhỉ?” Shun nói.
“Chắc là tại tuyết. Anh ấy lái xe dở tệ.”
“Có thể.”
“Lúc anh chưa đến, em cứ chờ mãi đấy.”
“Ừ…”
Im lặng một lúc. Cuối cùng Eiko bình thản chuyển đề tài, “Vừa rồi, anh

có trông thấy thư kí của chú Kikuoka không?”

“Có.”
“Khẩu vị nặng quá!”
“?”
“Đối với con người ta, cái gu là rất quan trọng…” Eiko nhận xét tiếp, vẫn

không bộc lộ cảm xúc gì. Vẻ thản nhiên này thường tạo nên hiệu ứng thu hút
bí ẩn, nhất là đối với những chàng trẻ tuổi xoắn xuýt quanh cô.

Một chiếc xe van Nissan từ từ bò lên dốc, động cơ rền rĩ như nhịp thở phì

phò.

“Đến rồi kia thì phải.”
Xe quay đầu chạy dọc thềm rồi dừng lại, kính cửa sổ trượt xuống, phô bày

đôi kính gọng bạc cùng khuôn mặt hồng hào đầy đặn. Đáng ngạc nhiên là,
trời đang rét căm căm nhưng khuôn mặt đó lại lấm tấm mồ hôi. Kính chưa
hạ hết, người trong xe đã hấp tấp lên tiếng cảm ơn Eiko vì lời mời.

“Sao bây giờ anh mới tới?”
“Ừ, đi đường tuyết mệt mỏi quá đi mất! Hamamoto à, tối nay em còn đẹp

hơn bình thường nữa đấy, đây là quà Giáng sinh anh tặng em.” Cậu ta đưa ra
một bao nhỏ dài.

“Cảm ơn anh.”
“Ồ, Kusaka, anh đấy à?”
“Ừ, sắp đóng thành băng rồi, đỗ xe nhanh đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.