HỒN BƯỚM MƠ TIÊN - NỬA
CHỪNG XUÂN
Khái Hưng
www.dtv-ebook.com
Nửa Chừng Xuân - Chương 9
CÔ HÀNG QUÀ
Về buổi chiều vào giờ tan học và giờ đóng cửa các nhà máy, các cửa
hàng, người ta trông thấy từ đường Quan Thánh tới sở Thuộc da rải rác
từng tốp bốn, năm người hay chín, mười người hoặc đi chân, hoặc đi xe
đạp. Màu trắng, màu chàm, màu nâu của bộ quần áo xen lẫn nhau, và tiếng
Pháp tiếng Việt ồn ào lẫn tiếng cười khanh khách.
Đó là bọn học sinh với bọn lao động đi về làng Thụy Khuê xưa nay
vẫn là nơi ăn trọ của hai hạng người: cắp sách và làm thợ.
Làng Thụy Khuê sáu, bảy năm về trước không giống hệt làng Thụy
Khuê ngày nay, vì ngày nay cái trại trồng hoa của thành phố về phía đoạn
đường bên hồ đã làm mất hẳn cái đặc sắc của làng: Cái đặc sắc ấy là cái hố
rác khổng lồ về mùa hè bốc mùi ô uế rất nồng nực khó chịu.
Song ngoài sự thay đổi về hình thức ra, cái tính cách bản nguyên của
làng Thụy Khuê không hề suy suyển: làng ấy vẫn và sẽ mãi mãi là nơi ẩn
trọ của bọn học sinh và bọn thợ thuyền cho đến ngày trong hai hạng ấy
không còn người nghèo nghĩa là không bao giờ. Vì thế, dù ngày nay hay
hai mươi năm về trước, những tên "xóm Ổi", "xóm Đồng Bảng", "xóm Hàn
Lâm" đều là những tên quen tai các bác mặc màu chàm hay các cậu cắp
sách vở.