HỒN BƯỚM MƠ TIÊN - NỬA CHỪNG XUÂN - Trang 36

mình thấy khanh khách ở giữa khoảng im lặng thì giật mình ghê sợ.

Nằm mãi mà không ngủ được, Ngọc liền dậy mặc quần áo đi bách bộ

ngoài hiên. Hôm ấy vào hạ tuần, trăng vừa mọc, trông như cặp sừng trâu
treo ngược ở trên đỉnh đồi. Cũng là trăng khuyết nhưng đối với trí tưởng
tượng của Ngọc thì trăng thượng tuần trông dịu dàng âu yếm mà trăng hạ
tuần trông lạnh lẽo tẻ ngắt.

Ngọc đi đi lại lại không biết bao nhiêu lượt trên hiên nhà trai. Khi tới

phòng chứa là chỗ chú Lan ngủ thì như có sức mạnh thiêng liêng gì giữ
chàng lại. Chàng dừng bước đứng lắng tai nghe, nhưng không có tiếng gì
lạ, lại đi.

Một lần, Ngọc áp má vào cánh cửa buồng định nghe. Bỗng cánh cửa

mở tung ra. Ngọc tí nữa ngã nhào. Thì ra buồng kho không có ai. Ngọc
đứng nhìn quanh khắp một lượt, nghĩ thầm:

- Quái! Chú này đêm khuya đi đâu thế? Được, ta cứ thung thăng bách

bộ, thế nào hắn cũng trở về buồng.

Khi đến đầu hiên bên kia, Ngọc trông lên chùa, nhác thấy chỗ khe cửa

tò vò có một vật đen đen vụt đi qua, liền lần tới, se sẽ ẩy cửa bước vào.

Trong chùa tối om. Trên bàn thờ, chiếc đèn dầu lạc lờ mờ chiếu ánh

sáng. Một bóng đen đương cầm bó hương châm ở ngọn đèn.

Ngọc trụt giày rơm rón rén lại gần, thì thấy chú Lan cắm hương vào

bát nhang rồi ra quỳ trên chiếc bục gỗ, chắp tay cầu khấn, tụng niệm. Ngọc
tuy núp sau cái cột ngay bên cạnh, nhưng vì Lan khấn khứa nhỏ quá không
nghe rõ, chỉ thỉnh thoảng lọt vào tai Ngọc những mẩu câu, đại khái "phù hộ
cho đệ tử... có đủ nghị lực... xa chốn trầm luân...". Lạ nhất là luôn luôn
Ngọc nghe rõ Lan khấn đến tên mình đi liền với một tên khác, hình như Thi
thì phải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.