HỒN BƯỚM MƠ TIÊN - NỬA CHỪNG XUÂN - Trang 39

Đứng một lát lâu, chàng vẩn vơ hỏi:

- Chú không xuống nhà giúp việc đóng oản à?

- Không phải việc của tôi.

Câu trả lời cộc lốc của Mộc khiến Ngọc bẽn lẽn đứng im thin thít.

May sao chú Lan như giúp lòng nguyện vọng của chàng, bỗng bảo chú
Mộc chạy xuống nhà Tổ xem sư cụ có truyền gì không, vì hai người vẫn
cắm cúi suốt từ sáng tới giờ ở trên chùa. Ngọc nghĩ thầm: "Hắn vô tình hay
hắn muốn ở một mình với ta?".

Song tuy được như lòng ước mong mà chẳng biết hỏi câu gì? Quái lạ,

trước chàng mới ngờ bạn là gái thì đứng trước mặt bạn, cử chỉ ngôn ngữ
còn được tự nhiên. Nay đoán bạn là gái rồi thì lại thấy mình bẽn lẽn
ngượng nghịu. Có lẽ đó là cái tính rút rát của con người có giáo dục, có
lương tâm. Hay đó chính là ái tình?

Ngọc tủm tỉm cười một mình, trong lòng lấy làm sung sướng, đương

định tìm cách khai mào câu chuyện, bỗng có tiếng guốc lộp cộp. Ngoảnh
lại, thì sư Cụ đã đến gần. Sư Cụ cười bảo Ngọc.

- Cháu lên đây để nghỉ ngơi cần được yên tĩnh mà gặp tuần chay thế

này chắc phiền cho cháu lắm nhỉ?

- Bạch Cụ, cũng không sao ạ. Chỉ vì cháu ở chùa làm phiền Cụ và làm

khó nhọc cho các chú tiểu phải săn sóc, tới nay đã hơn nửa tháng nên cháu
muốn xin phép Cụ mai cháu về Hà Nội.

Ngọc vừa nói vừa nhìn Lan xem có tỏ ra nét mặt vui, buồn chăng,

nhưng vẫn thấy Lan điềm nhiên như không, đứng cầm phất trần phẩy bụi,
không hề lưu ý đến mình.

Sư Cụ ngẫm nghĩ một lát, trả lời:

Liên Kết Chia Sẽ

    Just a moment...
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.